Bối Bối trong lòng hơi động, cùng ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo trao đổi một chút.
Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:
– Hồn thú tăng trưởng cùng hấp thu năng lượng có quan hệ rất lớn, ở đó cực kỳ thích hợp cho bọn nó. Đế quốc Nhật Nguyệt phát động chiến tranh, loạn thế dần hình thành, Đường Môn chúng ta cũng cần lực lượng cường đại hơn thủ hộ, nếu để cho bọn nó ở trong đó một đoạn thời gian, tin tưởng bọn nó cũng có thể trưởng thành với tốc độ nhanh hơn.
Bối Bối chần chờ nói:
– Có thể quá tàn nhẫn hay không?
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
– Không có việc gì, hồn thú hệ thực vật trong đó có rất nhiều tồn tại mười vạn năm, đủ để hạn chế hai bọn chúng. Có chúng ta ở đây, đám hồn thú hệ thực vật đó cũng không dám đối với bọn nó làm cái gì. Coi như nuôi thả ở trong đó là được, trong Lạc Nhật Sâm Lâm cũng không có hồn thú khác, không tồn tại thiên địch của chúng, đệ cảm thấy vừa vặn phù hợp.
Bối Bối lên tiếng:
– Đã như vậy, cứ quyết định vậy đi. Chút nữa đi một chuyến, đem bọn nó đưa qua.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
– Đại sư huynh, bên trong kịch độc, huynh…
Bối Bối lên tiếng:
– Không sao cả, Hiên lão sư nghiên cứu ra pháo đài toàn địa hình cấp bảy phụ thêm vòng phòng hộ đủ để giúp ta đi qua. Có kinh nghiệm lần trước, chỉ cần cẩn thận một điểm thì bay vào cũng không có việc gì.
Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói:
– Pháo đài di động bây giờ còn có thể bay?
Nghe hắn hỏi như vậy, tất cả mọi người đều cười, Hòa Thái Đầu cười hắc hắc nói:
– Đương nhiên có thể bay, hơn nữa, chúng ta còn thêm cái danh xưng chuẩn xác, gọi là Phi Thiên Thần Trư!
Hoắc Vũ Hạo không còn gì để nói, Phi Thiên Thần Trư, ngược lại thật là chuẩn xác, pháo đài toàn địa hình tròn vo, bay trên không trung quả thực có mấy phần thú vị. Chỉ là, Hiên lão sư biết bọn hắn làm ra cái tên hiệu này…
Tiêu Tiêu cười lên tiếng:
– Được rồi, Vũ Hạo mới trở về, chúng ta cũng đừng trò chuyện những thứ này nữa, ăn cơm trước đi. Ta đi phòng bếp nhìn xem.
Mọi người ngồi xuống vây quanh bàn tròn, nơi này đã là địa phương nghị sự, có lúc cũng đồng dạng có thể sung làm bàn ăn.
Bối Bối hướng Hoắc Vũ Hạo hỏi:
– Vũ Hạo, đệ lần này chuẩn bị mang người nào đi? Trừ Tam Thạch và Nam Nam, còn mang những người khác không?
– Ta, ta cũng đi.
Còn chưa dứt lời, một thanh âm đã vội vàng vang lên. Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn lên, đã thấy Nam Thu Thu ngồi ở địa phương khá xa, đang dùng lực giơ tay, một bộ dáng không dằn nổi.
Hoắc Vũ Hạo có chút không biết nói gì lắc đầu, lên tiếng:
– Ngươi thì ta không dám mang, ngươi vẫn là lưu lại Đường Môn đi.
Nam Thu Thu bất mãn nói:
– Nguyên nhân vì sao? Thực lực của ta rất kém cỏi sao? Người ta cũng là Hồn Đế nha. Mang theo ta đi.
Diệp Cốt Y ngồi bên cạnh nàng lên tiếng:
– Ta cũng đi. Khi chấp hành nhiệm vụ, hai chúng ta đều nghe ngươi điều khiển là được.
Nhị nữ nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, gương mặt tỏ vẻ khát vọng. Từ lần thú triều trước, các nàng vẫn tu luyện trong Đường Môn, ngày thường các nàng cũng không giúp đỡ được sự vụ Đường Môn. Cả hai đều là thiếu nữ trẻ tuổi, thời gian lâu dài đã sớm có chút khó chịu. Lần này Hoắc Vũ Hạo trở về lại muốn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, các nàng lập tức vội vàng nhảy ra. Còn trong đó có mục tiêu đặc biệt gì hay không, cũng chỉ có bản thân các nàng mới biết.
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, luận thực lực, Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y đều coi như không tệ, nhị nữ đều có cấp bậc Hồn Đế, hơn nữa vũ hồn đều có đặc sắc, mẫn diệt và thần thánh, đối phó tà hồn sư hiệu quả cũng không tệ. Có các nàng đi theo tự nhiên là rất tốt. Chỉ là, hai vị này cũng không giống như những người khác của Đường Môn, xảy ra vấn đề cũng rất có thể. Dưới loại tình huống này, Hoắc Vũ Hạo còn thật không biết có nên dẫn theo các nàng hay không.
Bối Bối ở bên cạnh nói:
– Mang theo hai người bọn họ đi, ra ngoài lịch luyện đối với các nàng trưởng thành cũng có lợi. Bất quá, Thu Thu, Cốt Y. Ta có mấy lời nhất định phải nói trước.
Bối Bối sắc mặt nghiêm túc lên, trầm giọng nói:
– Lần này chấp hành nhiệm vụ tiền tuyến không phải bình thường, sự tình quan hệ sinh tử. Các ngươi nhất định phải phải suy nghĩ kỹ, đồng thời nhất định phải nghe theo mệnh lệnh của Vũ Hạo, bằng không mà nói, Đường Môn liền không cách nào lại dung nạp các ngươi. Hi vọng các ngươi có thể hiểu được.
Nam Thu Thu chép miệng, muốn nói bất công, lại có chút không dám nói ra khỏi miệng.
Diệp Cốt Y nhẹ nhàng kéo nàng một chút, nhẹ gật đầu, nghiêm mặt nói:
– Đại sư huynh yên tâm, chúng ta ở bên ngoài nhất định nghe theo Vũ Hạo an bài, tuyệt không vì hắn chế tạo phiền phức.
Bối Bối sắc mặt hoà hoãn lại, lên tiếng:
– Vậy là tốt rồi.
– Chúng ta cũng đi.
Kinh Tử Yên ngồi ở một bên khác cũng giơ tay lên, đồng thời lôi kéo Quý Tuyệt Trần bên cạnh, Quý Tuyệt Trần dùng sức gật đầu.
Đối với hai vị này, Hoắc Vũ Hạo liền rất yên tâm, mỉm cười nói:
– Tốt! Quý huynh và Tử Yên tỷ cũng cùng đi thôi. Bất quá, đại sư huynh, một lần đi nhiều người như vậy, huynh bên này…
Bối Bối mỉm cười nói:
– Ta bên này không thành vấn đề, mấy người bọn hắn lưu lại cũng sẽ không giúp ta cái gì. Quý huynh đi, ta còn không cần nơm nớp lo sợ đây.
Quý Tuyệt Trần nghe được Bối Bối trêu ghẹo bản thân, trên mặt đều không tỏ ra một tí cảm xúc, chỉ chăm chú nhìn Hoắc Vũ Hạo, dù hắn không nói, Hoắc Vũ Hạo cũng có thể mơ hồ hiểu được hắn đang suy nghĩ gì. Thở dài bất đắc dĩ một tiếng, đối với Quý Tuyệt Trần luận bàn, hắn cũng không bài xích, có áp lực của Quý Tuyệt Trần như vậy, đối sự tăng trưởng tu vi của hắn cũng rất có chỗ tốt.
Bối Bối nhẹ gật đầu, lên tiếng:
– Quyết định như vậy đi, Tam Thạch, Nam Nam, Tử Yên, Quý huynh, còn có Thu Thu và Cốt Y, cùng một chỗ theo Vũ Hạo đi tiền tuyến đế quốc Tinh La. Chuyến này do Vũ Hạo thống nhất chỉ huy, tất cả mọi người phải nghe mệnh lệnh của hắn. Ngày mai mọi người cùng đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm một chuyến, sau đó liền xuất phát. Vũ Hạo, đệ có bổ sung gì không?
Hoắc Vũ Hạo lắc đầu.