Cái gì!
Mọi người hầu như không thể tin được con mắt của mình, ngươi con mẹ nó oanh người ta một chưởng, nhưng kết quả cánh tay của mình gãy lìa, đây là cái đạo lý gì?
Đùng đùng, Mãn Kinh Nghĩa chấn động nguyên lực, chỉnh xương trật khớp về vị trí, da mặt hắn co rúm, trên mặt tất cả đều là vẻ không thể tin tưởng, sao có thể có chuyện đó, đối phương bị hắn đánh một chưởng, nhưng không chỉ đánh rắm không có, còn để cho mình trật khớp.
Sức phòng ngự này… nghịch thiên rồi!
– Còn hai chiêu.
Lăng Hàn từ tốn nói.
Toàn trường yên lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở trầm trọng, còn có một câu nói này của Lăng Hàn vang vọng.
Ngay cả Thất Vương cũng kinh hãi không tên.
– Thể phách của tiểu tử này lại trở nên mạnh mẽ.
– Trước chính là trân kim cấp mười, vậy bây giờ chẳng phải là bước vào Thần thiết?
– Ta sát, trong thiên địa này còn có ai có thể giết hắn?
– Đừng nói giết, có người tổn thương được hay không còn chưa biết?
Mãn Kinh Nghĩa mặt đầy cay đắng, coi như hắn có thể chiến thắng Lăng Hàn thì đã làm sao, nào có chút xíu hào quang! Tại sao có thể có biến thái như thế? Chẳng trách đối phương sẽ được Tử Nguyệt Hoàng Triều sắp ở tầng cao nhất, chỉ nhìn sức phòng ngự thì có ai dám không phục?
Hắn hít một hơi thật sâu, hiện tại nào có đường lui, hắn chỉ có thể hi vọng sức phòng ngự của Lăng Hàn không thể luôn trâu bò như thế, để hắn thoáng hòa nhau một điểm, lưu chút mặt mũi.
Đầy đủ súc tích ba cái hô hấp, hắn đánh ra một đại chiêu.
– Thương Thủy Giang Hà, phá huỷ vạn dặm!
Oanh, hắn xúc động thiên địa Thủy nguyên, hóa thành một Hắc Hà xung kích về phía Lăng Hàn.
Mỗi một giọt nước đều do nguyên lực thuần túy ngưng tụ thành, nặng như sơn nhạc, nếu Hắc Hà đánh trúng, vậy cho dù là Phá Hư tầng chín cũng bị trực tiếp đánh giết.
Lăng Hàn vẫn chắp tay đứng ở trên không trung, không hề có ý né tránh.
– Này này này, một chiêu này cũng không ngạnh kháng sao?
Thông Dương Vương hít vào một ngụm khí lạnh, sức chiến đấu của hắn tuyệt đối thuấn sát Mãn Kinh Nghĩa, nhưng tuyệt đối không dám dửng dưng ngạnh kháng một đại chiêu của đối phương.
– Có phòng ngự cấp bậc Thần thiết, chính là tùy hứng như thế a!
Thiên Tinh Vương than thở, thể phách quá khó tu, tuy bọn họ cũng có một chút thành tựu, nhưng chỉ đạt đến Thiên Nhân Cảnh, bước cuối cùng căn bản vô pháp vượt qua.
Oanh, Hắc Hà đánh tới, nặng nề đánh lên người Lăng Hàn, trong nháy mắt nhấn chìm hắn.
Trong tiếng vang trầm trọng, Hắc Hà khuynh xuống, xung kích về phía Khai Thiên đài, doạ cho vô số người sợ hãi.
Phá Hư Cảnh, hơn nữa là đại chiêu của Phá Hư tầng tám, dù cho đại bộ phận Phá Hư Cảnh đón đỡ cũng chỉ có bị thuấn sát.
– Ta đến!
Thân hình của Hỏa Diễm Vương lóe lên, đã xuất hiện ở trước Hắc Hà. Hắn đưa tay ra, oanh, hỏa diễm bốc lên, trong nháy mắt liền đốt Hắc Hà thành tro tàn.
Hắn vốn là Phá Hư mười lăm tinh, bây giờ còn có quốc thế gia trì, sức chiến đấu bay thẳng mười tám tinh, muốn hóa giải đại chiêu của Phá Hư tám tinh tự nhiên là sự tình dễ dàng.
Tai nạn hóa giải, lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bọn họ không có đem sự chú ý đặt ở trên người Hỏa Diễm Vương, đối phương có thể hung hăng như vậy tự nhiên ở trong dự liệu.
Then chốt là Lăng Hàn, ngạnh kháng một chiêu này là bị trọng thương, hay vẫn như trước, không mất một sợi tóc?
Hắc Hà tan hết, chỉ thấy Lăng Hàn ngạo nhiên mà đứng, khí huyết cả người trùng thiên, như một hỏa lò.
Chuyện này… biến thái a!
Liễu gia lão tổ lạnh run, không được không được, phải lập tức nhận lỗi với Lăng Hàn, người như vậy thật đáng sợ, nếu như bị ghi hận, vậy Liễu gia tuyệt đối sẽ xong đời.
Không nói cái khác, chỉ nói sống lâu, hắn cũng không phải đối thủ của Lăng Hàn.
– Còn một chiêu.
Lăng Hàn cười nói, trung khí mười phần.
Lúc này mọi người mới chợt hiểu, không phải Lăng Hàn cuồng ngạo, mà là hắn xác thực quá mạnh mẽ, lấy thể phách như vậy, đừng nói nhường ba chiêu, dù nhường ba trăm chiêu thì đã làm sao?
Mãn Kinh Nghĩa không còn ý nghĩ, hắn đã ra đại chiêu mạnh nhất, tuy ngay cả một sợi tóc của Lăng Hàn cũng tổn thương không được, như vậy đánh tiếp một chiêu lại có thể tạo được tác dụng gì chứ?
—————