Anh đang kích thích, nên đi bệnh viện, bây giờ lại chọc tức cô như thế này là sao?
Cô vẫn còn chính sự phải làm.
Cô có thể đánh qục anh, nhờ người đưa anh đến bệnh viện không?
Giờ phút này Tô Khiết thật sự có ý nghĩ như vậy, nhưng cô không có khả năng đó, thật đáng tiếc.
Với kỹ năng của cô, không thể đánh ngất Nguyễn Hạo Thần.
“Tôi còn thích… Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, khuôn mặt anh đột nhiên tiến đến gần cô, Tô Khiết chưa kịp phản ứng anh đã nhanh chóng hôn lên môi cô.
Sau đó anh rất hài lòng nói thêm một câu: “Tôi còn thích như vậy.”
Khi nói câu này, anh có vẻ còn có chút mím môi chưa thỏa mãn.
Lúc này Tô Khiết đột nhiên cảm thấy đầu óc rối bời, cô chưa bao giờ nghĩ tới anh sẽ hôn cô trong trường hợp này.
Nguyễn Hạo Thần đã bệnh nặng như vậy rồi sao?
Không, anh không bị bệnh, mắt anh sáng suốt, suy nghĩ thông suốt, không có biểu hiện bệnh tật.
Anh, anh rõ ràng là cố ý, vừa rồi đầu óc cô bị ngập nước hay sao, vậy mà lại nghĩ anh cáu kỉnh sinh bệnh.
Anh rõ ràng là nhân cơ hội lợi dụng cô, người đàn ông chết tiệt này càng ngày càng nham hiểm và vô liêm sỉ.
Tô Khiết lại thâm thở dài, ánh mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần khẽ lóe lên, cô muốn biết, nhìn Nguyễn Hạo Thần muốn làm gì?
Tô Khiết vừa định nói.
“Em yêu, sao em lại đứng ở đây?” Đúng lúc này, giọng nói của Đường Bách Khiêm đột nhiên truyền đến, khi Tô Khiết theo bản năng đảo mắt, cô thấy Đường Bách Khiêm đã trở lại, đang đi tới trước mặt cô.
Mà vừa nãy cô không nhận ra điều đó.