Nhất thời, giải trí Ức Châu rơi vào hoàn cảnh vô cùng ngại ngùng.
Từ cảnh được người người khen ngợi, đến việc bị lên án chửi mắng.
Những người ban đầu còn kiên trì tin tưởng giải trí Ức Châu kia, sau khi thấy nhiều người phụ trách của các rạp phim nhảy ra, cũng bắt đầu dao động.
Yêu càng sâu, hận càng nhiều.
Người trước đó khen giải trí Ức Châu, bây giờ đều hận không thể đi giết giải trí Ức Châu.
Chết càng nhanh càng tốt!
Từng nhóm người đông đảo chạy đến cửa của giải trí Ức Châu giơ băng rôn: Đồ vô sỉ, chết không đáng tiếc!
Từ đó, có thể nhìn ra khán giả thống hận giải trí Ức Châu nhiều cỡ nào.
Thời gian mấy ngày ngắn ngủi, giải trí Ức Châu trải qua chuyện mà phần lớn các công ty ‘cả đời’ khó thể trải qua, từ cảnh được vạn người tâng bốc đến cảnh bị người người chà đạp.
Thành bại chỉ trong một khoảnh khắc!
Giải trí Ức Châu, rất có khả năng vì chuyện này mà đóng cửa, nỗi nhục bị ghim trong lịch sử!
Xí nghiệp Thiên Đỉnh, tòa nhà văn phòng, phòng làm việc của chủ tịch.
Tôn Vĩnh Trinh ngồi trên sô pha, không ngừng lướt ipad, xem những tin tức mới, ông ta vui tới mức không khép nổi miệng.
“Ha ha, hoàn mỹ!”
“Tên Phương Khánh Dương đó quả nhiên không phụ sự ủy thác, làm rất tốt.”
“Có phần mở đầu của Phương Khánh Dương, những người khác cũng đều đi theo, bây giờ tình hình lớn rồi.”
“Giang Nghĩa, giải trí Ức Châu, tất cả đều phải chết!”