“Sếp Tôn, xin cô tự trọng!”
Hạ Hà cắn chặt răng, cố lùi về sau định chạy trốn.
Tôn Chí Kiều không sợ Hạ Hà có thể chạy khỏi đây, cười phá lên: “Em đừng hòng chạy được khỏi nơi này.
Đây là địa bàn của chị, không được chị cho phép em không thể rời đi”.
“Thế nên đừng phản kháng nữa, ngoan ngoãn đi theo chị đi.
Chị sẽ không bạc đãi em đâu”.
“Đám đàn ông chó má kia không có gì tốt đẹp.
Ngoại trừ có thể cống hiến t*ng trùng để phụ nữ sinh con, bọn họ còn tác dụng gì nữa?”
Tôn Chí Kiều luôn miệng nói lời tục tĩu, khác hẳn với gương mặt xinh đẹp của cô ta.
Ngô Thiên Hữu sợ ngây người.
Dù đã đoán ra được Tôn Chí Kiều thích phụ nữ, nhưng chính tai nghe cô ta thừa nhận, anh ta vẫn rất khiếp sợ.
Hạ Hà cắn chặt môi để giữ tỉnh táo.
Lúc này cô ta chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.
Đạo diễn Lý đã dặn dò không được tới gặp Tôn Chí Kiều một mình, nhưng cô ta không chịu nghe.
Nếu bị một người phụ nữ làm nhục, đối với người phụ nữ bảo thủ như cô ta chính là ác mộng.
Lúc này cô ta đột nhiên nghĩ tới Dương Thanh, nếu anh ấy có thể như thiên thần đột nhiên xuất hiện cứu mình như lúc ở Giang Hải thì tốt biết mấy.
Anh ta có sở thích chơi đùa với phụ nữ còn trinh, cũng có thể chắc chắn Hạ Hà phù hợp yêu cầu.
Dù Hạ Hà chỉ bị một người phụ nữ làm ô uế nhưng vẫn sẽ không còn hoàn chỉnh.
Anh ta đã coi Hạ Hà là người mình phải có được, sao có thể trơ mắt nhìn cô ta rơi vào tay người khác?
Nhưng địa vị của Tôn Chí Kiều rất cao, anh ta không đắc tội nổi.
“Hạ Hà, cô mau đồng ý với chị tôi đi!”
Ngô Thiên Hữu bỗng lên tiếng: “Lúc đó, cô và Dương Thanh cũng không có tương lai đâu, cứ ngoan ngoãn đi theo chị tôi đi”.
“Chị tôi nắm giữ rất nhiều tài nguyên, muốn nâng đỡ cô trở thành nghệ sĩ hàng đầu thế giới cũng không thành vấn đề”.
“Một thằng đàn ông quan trọng bằng tiền đồ sự nghiệp sao?”
– —————————.