“Hắn có thể diệt Hầu Thiên Sát, thật không ngờ”, Tử Yên và Thanh Vân ở bên hơi há miệng, đầu óc choáng váng.
“Ta nói rồi mà”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu, trong đôi mắt rõ vẻ vui mừng, ông ta cười sảng khoái: “Diệp Thành, trong tương lai, ngươi được định là người dẫn dắt cả một thời đại”.
“Đúng là đã đánh giá thấp Viêm Hoàng Thánh Chủ rồi”, Tô Uyên trong thành Xuân Thu đang duy trì kết giới, ông ta tặc lưỡi lên tiếng.
“Hầu Thiên Sát bị giết rồi?”, Dương Thiên Ưng bên ngoài thành Xuân Thu nghe tin này thì mặt mày đỏ gay.
“Một tên Hầu Thiên Sát mà thôi, chết thì cũng đã chết rồi”, ở bên, Thương Kiếp Lão Tổ bật cười: “Dù có mạnh thì có thể mạnh hơn Thánh Tử của Thị Huyết Điện ta không?”
Trên vùng đất bao la rộng lớn, Diệp Thành giẫm lên phi kiếm, chầm chậm bay về phía trước, vẻ mặt lãnh đạm khác thường.
“Tiểu tử, ngươi điên ra phết đấy!”, tiếng cảm thán của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.
“Là bọn chúng đụng đến ta trước”.
“Mới ở cảnh giới Linh Hư mà đã có thể làm loạn đến mức này, đến lúc tu vi của ngươi đạt đến chí cao, ngươi sẽ làm loạn đến mức nào chứ?”
“Người không phạm ta, ta không phạm người”, Diệp Thành thờ ơ đáp: “Nếu ta thật sự có tu vi chí cao mà kẻ khác lại đụng đến ta thì hài cốt bọn chúng chắc chắn sẽ chất thành núi, máu chảy thành sông”.
“Ra vẻ được lắm”.
“Ta nói này… Ấy?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã chau mày, nhìn lướt qua phía trước sau đó híp mắt.
Giây tiếp theo, hư không phía trước biến dạng, tám thanh niên mặc áo bào huyết sắc bước ra không theo một thứ tự cụ thể nào, khí tức mạnh mẽ, hơn nữa hơi thở gần như đồng bộ, vừa nhìn là biết chiến hữu bày binh bố trận đánh tập thể.
“Người của Thị Huyết Điện”, Diệp Thành nheo mắt nhìn.