Có Long Thần Phụ Thể tăng phúc, khiến uy lực Quang Minh Long Thần Trảm tăng mạnh, bông tuyết trong Tuyết Vũ Cực Băng Vực còn không có chạm vào quang nhận, liền nhao nhao bị xoắn nát thành bột mịn, bay tán loạn tứ phía. Hoắc Vũ Hạo cũng hiện ra trong lĩnh vực, chính diện đối đầu quang nhận khổng lồ.
Nhưng mà, sự tình khiến Đường Vũ Đồng kinh ngạc phát sinh, đối mặt một kích toàn lực của nàng, Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng tại chỗ, không tránh không né. Hơn nữa, hắn thế mà nhắm hai mắt lại, nắm tay phải chậm rãi vung ra, nghênh hướng quang nhận cực kỳ sắc bén.
Không biết nguyên nhân vì sao, thời điểm Đường Vũ Đồng nhìn thấy một quyền này của Hoắc Vũ Hạo vung ra, trong lòng sinh ra vẻ bất nhẫn, hơn nữa còn có một loại cảm giác cực kỳ kỳ dị. Nàng theo bản năng đem thế công của mình thu liễm mấy phần, lỡ như Hoắc Vũ Hạo ngăn cản không nổi, nàng cũng có thể thu hồi công kích. Dù sao song phương không có thâm cừu đại hận, nàng mặc dù phẫn nộ Hoắc Vũ Hạo ôm mình, nhưng cũng không nghĩ tới muốn giết hắn.
Keng!
Nắm tay phải cùng Quang Minh Long Thần Trảm va chạm cùng một chỗ, quang nhận khổng lồ lập tức ngưng trệ một chút.
Ngay sau đó, liền thấy kim cương băng tinh trên nắm tay phải của Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng vỡ vụn, lộ ra bản thể vốn có của nó.
Nhưng mà, từng tia sáng màu vàng trên nắm tay phải của Hoắc Vũ Hạo cũng lan tràn trên Quang Minh Long Thần Trảm.
Trong không khí phảng phất nhiều hơn một loại cảm giác ưu thương nhàn nhạt hỗn hợp vô tận tưởng niệm không nói nên lời, không nói rõ ràng. Quyền mặc dù đã đình chỉ, nhưng phần tình cảm này này lại lan tràn cuồn cuộn không dứt.
Tư Đông Quyền, Tư Như Tuyền Dũng.
Quang ảnh lập tức thu liễm, Đường Vũ Đồng lộn một vòng trên không trung, hạ xuống mặt đất. Thời điểm chân nàng chạm đất, với thực lực cường hãn của nàng thế mà lảo đảo lui về sau hai bước mới đứng vững thân hình. Nàng chỉ cảm thấy trong đầu của mình lập tức có vô số cảnh tượng hiện lên, một loại cảm xúc cực kỳ đau lòng lan tràn trong lồng ngực.
Hoắc Vũ Hạo cũng không lui lại, nhưng mà, trên nắm tay của hắn lại có thêm một đạo tơ máu, máu tươi theo nắm đấm nhỏ xuống, vừa rơi xuống đã bị nhiệt độ siêu thấp của Cực Hạn Băng hóa thành từng khỏa băng châu đỏ như máu. Rơi xuống đất lại hóa thành vô số băng vụn màu đỏ, bay tứ tán.
Một lần nữa mở ra hai mắt, trong mắt Hoắc Vũ Hạo chỉ có vô tận tưởng niệm cùng ôn nhu, phảng phất vết thương trên nắm tay cũng không phải thuộc về hắn.
– Đông Nhi, là nàng. Nàng là Đông Nhi của ta.
Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm tự nhủ. Trong đầu hắn quanh quẩn lời nói của Đại tông chủ Ngưu Thiên lúc ở Hạo Thiên Tông.
Đông Nhi còn sống, được phụ thân của nàng chữa khỏi, nhưng nàng cũng không còn là Đông Nhi, nàng mất đi hết thảy ký ức.
Đường Vũ Đồng trước mắt cố nhiên đã hoàn toàn không biết mình, nhưng mà, trong năng lực của nàng rõ ràng có dấu vết của Đông Nhi a! Thời điểm nàng thi triển Long Thần Phụ Thể, trên Long dực xuất hiện ánh sáng kim sắc của Quang Minh Nữ Thần Điệp, chính nó đã nói cho Hoắc Vũ Hạo mọi thứ.
Nàng là Đông Nhi, nàng sửa lại danh tự, quên mất hắn.
Thân thể Đường Vũ Đồng chấn động một cái, thật vất vả mới từ trong Tư Đông Quyền tỉnh táo lại, lúc nhìn lại Hoắc Vũ Hạo, trong đôi mắt không khỏi hiện lên vẻ hoảng sợ.
– Ngươi, ngươi đối với ta làm cái gì?
Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu:
– Ta không làm gì ngươi cả, ta chỉ khiến ngươi cảm thấy phần tư niệm của ta.
Trong đôi mắt Đường Vũ Đồng tràn đầy cảnh giác, hừ một tiếng:
– Đồ không biết điều. Về sau không nên để ta nhìn thấy ngươi.
Nói xong câu đó, Long dực sau lưng nàng bỗng nhiên giãn ra, bay lên trời, hướng về hồ Hải Thần.
Nhìn vào bóng lưng của nàng, thần sắc trên mặt Hoắc Vũ Hạo càng thêm nhu hòa mấy phần.
– Đông Nhi, nàng thật quên ta sao? Coi như nàng quên ta, thì như thế nào? Ta nguyện ý một lần nữa theo đuổi nàng, dùng tình yêu của ta, khiến lòng nàng lần nữa thân thiết cùng ta. Về sau nàng đương nhiên sẽ thấy ta, hơn nữa, sẽ vẫn luôn nhìn thấy ta. Vô luận như thế nào, lần này, ta cũng sẽ không để nàng lại rời khỏi bên cạnh ta. Ta sẽ dùng sinh mệnh của ta, hết thảy của ta bảo hộ nàng. Đông Nhi, bất luận nàng là Vương Đông Nhi, hay là Đường Vũ Đồng, nàng cũng nhất định phải là thê tử của Hoắc Vũ Hạo ta.
Nước mắt lại một lần nữa từ đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo chảy ra, nhưng lần này, lại là nước mắt tràn đầy hạnh phúc.
Đông Nhi hôn mê, Thu Nhi hiến tế, thú triều tập kích Sử Lai Khắc. Từng lần đả kích trầm trọng không ngừng trui luyện tâm tình của hắn. Hắn đem nội tâm yếu đuối của bản thân che giấu, dùng cứng cỏi đi đối mặt hết thảy. Nhưng mà, hắn cuối cùng vẫn là con người a!
Thời điểm hắn nhìn thấy đệ đệ Đái Lạc Lê, cảm nhận được thân tình ấm áp, tâm tình băng phong cứng cỏi hơi tan chảy mấy phần, vào giờ phút này, khi hắn nhìn thấy Đường Vũ Đồng, nhìn thấy Vương Đông Nhi trong lòng hắn, thế gian tựa hồ cũng tràn đầy sức sống, hết thảy đều trở nên tốt đẹp.
– Thế nào? Nhìn ra cái gì sao?
Âm thanh hiền hòa vang lên.
Hoắc Vũ Hạo quay người lại, nhìn thấy chính là Huyền lão.
Huyền lão chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ha ha cười nói:
– Nàng không biết ngươi. Nhưng mà, nàng vẫn là nàng.
Hoắc Vũ Hạo cũng cười, hắn nhanh chóng lau nước mắt trên mặt:
– Đúng vậy a! Coi như nàng không thừa nhận, coi như nàng quên đi ta, nàng cũng vẫn như cũ là Đông Nhi của ta, đây là thực tế ai cũng không cải biến được. Ta nhất định sẽ làm cho nàng nhớ lại ta.
Huyền lão mỉm cười nói:
– Nàng là một tuần trước đi đến Sử Lai Khắc xin làm lão sư. Chúng ta mỗi người thấy được nàng đều rất kinh ngạc, đều cho rằng nàng là Vương Đông Nhi, nàng lại nói bản thân không phải, nói mình là Đường Vũ Đồng, căn bản không biết cái gì Vương Đông Nhi. Nàng có rất nhiều chỗ cùng Đông Nhi khác biệt, bao gồm vũ hồn cũng thế. Nhưng mà, bóng dáng Đông Nhi trên người nàng lại rõ ràng. Ta nhớ được con đã nói, Đông Nhi ngủ say. Con đã từng đi tìm nàng?