Hạt ma nữ vương ở bên cạnh không nhịn được cười, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Không uổng chuyến này đi……”
Thiếu nữ nói: “Bài chữa bệnh tôi có rất nhiều, có thể chữa trị nhiều loại vết thương, điều này không có vấn đề.”
“Nếu như là vết thương thần linh cũng không có cách nào chữa trị thì sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Nếu là như vậy, tôi phải đi xem cụ thể, không thể bảo đảm được.” Thiếu nữ nghiêm túc nói.
Cố Thanh Sơn gật gật đầu.
Nếu như đối phương đã thận trọng như vậy, cũng đáng tin tưởng vài phần.
Nếu như thiếu nữ đống ý ngay, hắn ngược lại không dám tin.
Ai ngờ lúc này, thiếu nữ đột nhiên biến sắc nói: “Tiêu rồi, hắn đang bắt tôi trở về!”
Chỉ nhìn thấy trên người cô ta nổi lên từng đạo dây xích màu đen sắc nhọn, vây chặt cả người cô ta
“Đây chính là thứ giam cầm cô? “Cố Thanh Sơn nhìn xích khóa đó nói.
“Đúng vậy, uầy, không thể làm giao dịch với anh rồi.” Thiếu nữ đau lòng nói.
Dây xích màu đen mang theo cô bay lên trời, chuẩn bị bay về một hướng nào đó.
Cố Thanh Sơn trầm mặc một chốc.
Tính mạng của Vân Cơ đang một sớm một chiều.
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, bản thân phải tiêu tốn rất nhiều thời gian tinh lực, đi kiếm tiền, cuối cùng không nhất định có thể tìm được phương pháp chữa trị đúng đắn, càng không biết đến lúc đó, có còn kịp hay không?
Ánh mắt Cố Thanh Sơn chợt lóe lên,
Lục Giới Thần Sơn kiếm tụ lại xông thẳng lên trời.
Từng đạo ánh sáng từ Trường kiếm bay lên chân không, như sao băng xẹt qua bầu trời, bay xung quanh thân người của thiếu nữ.
Xoát xoát xoát xoát xoát!
Bí kiếm, Tinh Ngân.
Ánh sao lấp lánh hóa thành từng tia sáng mềm mại, trùng hợp tụ lại một điểm trên sợi dây xích đang khóa chặt thiếu nữ, trực tiếp chém sợi dây xích đứt thành hai đoạn.
Thần kiếm đoạn pháp!
Xiềng xích sắc nhọn màu đen ầm ầm tản ra, rời rạc rớt xuống, biến mất.
Trường kiếm chợt lóe, trở về bên cạnh của Cố Thanh Sơn.
Thiếu nữ lộ ra vẻ vui sướng, rồi lại nhanh chóng chuyển sang sợ hãi.
Cô ở trên cao nhìn Cố Thanh Sơn hét: “Hắn nhất định sẽ đến, chúng ta phải lập tức trốn ngay!”
Cố Thanh Sơn thân hình chợt lóe, đã tiếp được cô.
“Không muốn bị bắt về thì lập tức hóa thành lá bài.”
Hắn nói ngắn gọn.
Lần này thiếu nữ ngược lại rất ngoan, trực tiếp hóa thành một lá bài.
Cố Thanh Sơn nhanh chóng đem lá bài bỏ vào túi trữ vật.
Thần niệm của hắn mở rộng phạm vi hết cỡ, phát động Súc địa thành thốn!
Chỉ một thoáng, hắn đã biến mất từ trên không, xuất hiện ở trăm dặm bên ngoài Thần niệm.
Cố Thanh Sơn không dám ngừng nghỉ, càng không dám tiếc kiệm linh lực, lần nữa phát động Súc địa thành thốn!
Chỉ vài giây, hắn chợt lóe chợt tắt, rất nhanh đã đi rất xa.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Ở nơi hai người chiến đấu lúc nãy.
Một đạo bóng đen từ trên trời đáp xuống.
Hắc mang mãnh liệt che phủ khắp sa mạc, biến cả vùng đất trở thành bóng tối.
Một người xuất hiện ở trong bóng tối đó.
Hắn ta mặc một chiếc trường bào màu đen viết đầy chữ cổ, vành mũ bị kéo xuống rất thấp, che đi khuôn mặt của hắn.
Trong toàn bộ khu vực, chỉ có vị trí của nữ hoàng Hạt Ma vẫn chưa bị bóng tối chiếm đoạt.
Người này nhìn xung quanh, sự chú ý tập trung lên người của nữ hoàng Hạt Ma.
“Người đâu rồi?” Hắn ta chất vấn.
Nữ hoàng Hạt Ma lấy tay che miệng, ngáp một cái: “Ngươi đang hỏi ta sao?”
“Lời thừa, đương nhiên là ta hỏi ngươi rồi.” Người nọ tức giận nói.
Nữ hoàng Hạt Ma nghiêng đầu, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Ừm, vừa nãy vẫn còn ở đây, bây giờ thì không biết đã đi đâu rồi.”
“Ngươi dám trêu đùa ta sao?”
“Ta đang nói sự thật.”
“Được, được, được, đợi ta tìm thấy thẻ bài kia, sẽ lại nói về chuyện của ngươi.”
Người này giậm chân định rời đi.
Đột nhiên, mặt hắn ta biến sắc, phất tay vung ra bảy tám tấm thẻ bài.
Từng lớp quang ảnh bao bọc lấy hắn ta, tạo thành một bức tường không có ánh sáng, mấy tấm lá chắn to lớn vững chắc, một gã hộ vệ khổng lồ người mặc áo giáp, cùng với một quả chiếc lồng phòng ngự đen tối nửa trong suốt.
Ầm!
Một vệt ánh sáng đâm tới phía hắn ta với một tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bịt tai.
Trước vệt sáng này, bức tường sụp đổ, tấm lá chắn vỡ tan, hộ vệ khổng lồ bị xuyên qua, chỉ có chiếc lồng phòng ngự nửa trong suốt cuối cùng mới có thể chịu đựng được vệt sáng này.
Người áo đen bị một đòn đánh ra xa mấy chục thước.
Hắn ta nhếch nhác nửa ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn về phía chiếc lồng phòng ngự.