Lần này đến cả lời nói cũng có vấn đề.
Hạ Hà giật mình rút tay về.
Đến cả Ngô Thiên Hữu cũng cảm thấy kinh ngạc.
Tôn Chí Kiều động tay động chân với Hạ Hà, thấy thế nào cũng sai sai.
Nếu Tôn Chí Kiều là nam, hành động vừa rồi chính là sàm sỡ Hạ Hà.
“Em tránh cái gì? Chị đâu phải quái vật, trông em sợ chưa kìa?”
Tôn Chí Kiều bất đắc dĩ nói.
Cô ta lại định nắm lấy tay Hạ Hà, Hạ Hà sợ hãi né tránh.
Hạ Hà tức giận nói: “Sếp Tôn có gì cứ nói thẳng, tôi còn có việc, sợ là không ở lại đây lâu được”.
Tôn Chí Kiều cau mày nói: “Em có thể có chuyện gì? Dù có chuyện gì thật thì cũng không quan trọng bằng việc ăn với chị đâu nhỉ?”
Giọng điệu của cô ta rất bá đạo.
Nhưng cô ta là dòng chính nhà họ Tôn, nắm giữ mấy sản nghiệp của gia tộc, có tư cách để bá đạo.
Hạ Hà mím môi nói: “Lát nữa bạn trai tôi sẽ tới đón”.
“Bạn trai?”
Sắc mặt Tôn Chí Kiều lập tức sa sầm, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất.
Ngô Thiên Hữu cũng cảm nhận được cô ta đang tức giận.
Ngô Thiên Hữu bỗng có một suy đoán dọa người.
Chẳng lẽ Tôn Chí Kiều thích phụ nữ?
Nghĩ vậy, vẻ mặt của anh ta cực kỳ đặc sắc.
Chỉ có khả năng này mới có thể giải thích rõ ràng mọi chuyện.
“Cạch!”
Sau khi uống hết nửa chai rượu vang, Hạ Hà đặt chai rỗng lên mặt bàn, nhìn Tôn Chí Kiều nói: “Hi vọng cô nói lời giữ lời”.
Nói xong, cô ta cảm thấy đầu óc quay cuồng, hai chân lảo đảo ngã ngồi xuống ghế.
Trông thấy Hạ Hà đã say mèm, trong mắt Tôn Chí Kiều nóng rực, cười híp mắt nói: “Chị đương nhiên sẽ giữ lời.
Sau khi em say tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người đàn ông nào chạm tới một sợi tóc của em”.
Dứt lời, cô ta cất bước về phía Hạ Hà.
– —————————.