Một ngày này, rốt cuộc gặp được Vân Thủy.
Ba Thục vẻn tình như lúc ban đầu, nhưng nhièu hon chút ít thương nhân, so với năm đó khi Tiêu BÓ Y tiến đến. phồn hoa hơn rất nhiều.
Vân Thủy đã làu không gặp. thiếu đi nụ cười, hai đầu chán mày luôn luôn như có chút ít suy nghĩ, sau khi nhìn thấv Tiêu Bố Y, cũng khôngthi lễ. trực tiếp hòi: “Gia gia của ta đi lại không được, không thể nghênh đón người, cho nên bảo ta đến chiêu đài người, nghe nói người trờ thành, hoàng đế. hình như cùng với trước kia cùng không có gì khác nhau”.
Nếu là bách quan Đông Đô ở đây. quá nửa sè mắng nhiếc nữ tử man di này không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, lại dám nói chuyện như vậy đổi với Thánh Thượng. Tiêu BÓ Y hiểu rõ tính cách của Vân Thủv, mim cười nói: “Ta không có gì thay đổi. Vân Thủv. cô lại biến đổi rất nhiều”.
Vân Thủy nghe được, đột nhiên vành mắt hồng lẻn. quay đầu đi, hồi làu mới quay đầu lại, “Qua một thời gian ngắn, ta còn muốn đi thăm Tẩn Tướng quân. hắn… là nam nhi chân chính, ta rất kính ngưỡng hắn”.
Tiêu Bố Y nói: “Cò bắt cứ lúc nào cũng có thểđi, cũng có thể đưa tộc nhản đến Đòng Đô ỡ. bọn họ sẽ không hề khinh thị các người, nểu có bắt màn, thì cứ tim ta là được”.
“Đáng tiếc, ta chi thích sống ở chồ này” Vân Thủy buồn bả nói: “Lúc trước ta chính là không bò được nơi đảv, lúc này mới không có đi Trang Nguyẻn. giờ đâv… hổi hận. Nhưng hôm nay.,. Trung Nguyên đã không có người nào đáng để ta lưu luyến. ngoại trà đi bái tế Tần Tướng quân” Nàng khòi phục khẩu khí thản nhiên nói: “Gia gia của ta nói. người muốn xem Thiên thư?”
Nàng nói trực tiếp. Tiêu Bổ Y ngược lại cảm thấv cùng Vân Thủy kết giao so với cùng những quan địa phương kia liên hệ càng thêm thống khoái, trực tiếp nói: “Ta tới đâv chính là để xem Thiên thư..Thấy Vân Thủy trợn mắt nhin minh, Tiêu Bổ Y bổ sung nói: “”Đương nhiên, ta còn muốn thăm Uyển nhi, cho dù không nói lời nào. nhìn qua cũng được. Uyển nhi có khòe không?”
“Thánh nữ so với người còn tốt hơn” Vân Thủy nói: “ít nhắt ờ trong suy nghĩ chúng ta. nàng so với người tốt hơn rắt nhiều. Gia gia nói. muốn xem Thiên thư. thì cần ba món vật dẫn đểu đã đủ chưa?”
Tiêu Bố Y nói: “”Đều đã mang theo bên người”.
“Vậy đi theo ta” Vân Thủy xoay người hướng đi về phía Vọng Nguyệt phong, Tiêu Bố Y cười khổ không nói. dẵn đầu mọi người đi theo.
Chờ đến dưới ngọn núi. Vân Thủy nói: “Vằn quy củ cũ, dẫn theo ba thủ hạ lẻn núi. Tiêu Bố Y. đâv là quy củ ở đâv. Đại tế tự cũng không hv vọng quá nhièu người lên núi”.
Tiêu Bố Y nhìn lại. Mộ Nho, A Tú sớm tiến lẻn. cùng nói: “Thánh Thượng, chúng ta muốn đi” Bọn họ không chút nào che dấu ý niệm muốn gặp Uyển nhi trong đầu, Tiêu BÓ Y gặt đầu đáp ứng, lại nhìn về phía Lý Tình. Lý Tĩnh nói: “Ta cũng muốn đi xem… Thiên thư”.
Tiêu Bố Y dẫn ba người này lẻn núi. lệnh đám người Trương Tế chờ ỡ dưới chân núi. Bốn huynh đệ tuy là bất đắc dĩ. vẫn ùy thác Chu Mộ Nho. A Tú nểu gặp được Uyển nhi, thì thay lời cùng Uyển nhi ân cằn thăm hòi một tiếng. Vân Thủy mất kiên nhẫn bọn họ lắm điều, đã đi trước hướng về phía ngọn núi trèo lẻn. Tiêu Bố Y quay đẩu nhìn lại, thấy mây trắng ung dung, nụ cười đã có miễn cưỡng.
Chu Mộ Nho cùng A Tú cầm theo bình phong gương đổng. mệt mỏi thờ hổng hộc. Tiêu Bổ Y mặc dù muốn giúp đờ. hai người cố ý không cho.
Lý Tĩnh vẫn sắc mặt như sắt. hai mắt sáng ngời, lưu ý động tình chung quanh. Mặc dù thiên hạ đã định nhưng Tiêu Bố Y đi Ba Thục, hắn có chức trách phụ trách hộ vệ Tiêu Bố Y nên cũng không dám chậm trễ.
Đến trước Tuyệt Tình động, Vân Thủy dẫnbốn ngưỡi nhập động.
Tiêu Bố Y thấv chi có Vân Thủy dẫn đường, Tư Mà. Tư Đồ cùng không ở đó. không khòi hỏi: “Hai Tư vẫn khòe chứ?”
Vân Thủy trả lời: “Ngươi khẳng định kỳ quái vì sao bọnhọ khôngỡ đâv? Sao không trực tiếp hỏi ra đi?”
Tiêu Bố Y bị nàng nói trúng tâm sự, hơi cười nói: “Ta cùng Tư Đồ có duyẻn cũ, thật ra cùng muốn cùng hắn gặp mặt”.
Vân Thủy nói: “Gia gia nói, ba Tư sẽ không gặp người cẩm Thái Bình lênh, đày cũng là quy củ”.
Tiêu Bố Y nhíu mày. nghe giọng điệu của Vân Thủy, cảm giác Ngũ Đấu Mễ cùng Thái Bình đạo ngược lại oán hận rất sâu. nhưng vì sao xem Thiên thư. lại phải tới địa bàn của Ngũ Đấu Mễ giáo, Tiêu Bố Y nghĩ mài mà không rò.
Mọi người đi ỡ trong hang đá. rốt cuộc đi tới trưỡc vực sâu thì dừng lại, nhưng đổi diện cũng không có bắt luận ké nào.
“Uyềnnhi đâu?” Chu Mộ Nho nhịn không được hỏi.
“Xem Thiên thư. không cằn thánh nữ ờ đâv-‘ Vân Thủy lạnh lùng trả lời. Đi đến trước vách đá. nhặt lên tảng đá nhẹ gò vài cái. thanh âm thanh thúy, như năm đó xa xa kích động mở ra. Chờ giây lát. đối diện cũng truyền đến vài tiếng vang nhẹ. Vân Thủy nghiêng tai nghe, Tiêu BÓ Y nghe tiểng vang rắt có quy luặt. trong lòng khè động.
Sau một lúc làu. đối diện không hề có tiếng vang gì nữa. Vân Thủy nói: “Đại tế tự bảo các người đem bình phong gương đồng cùng Thái Bình lệnh, cùng hai nửa khối ngọc để lại, bảy ngày sau lại tới”.
Chu Mộ Nho vốn trong bụng đã tức giận, nghe được lớn tiếng nói: “Các người bảo chúng ta buông, chúng ta liền buông sao?”
“Ngươi đương nhiên có thể không nghe” Vân Thủv nói: “Ta là chuyển đạt lại lời của Đại tế tự mà thôi”.
Tiêu Bố Y cùng không do dự, lệnh cho Chu Mộ Nho đem binh phong gương đổng đặt xuống, lại lắv ra Thái Bình lệnh cùng hai nửa khối ngọc, nhẹ nhàng đặt ỡ trên mặt đất. Vân Thủy thắv thế. thi đi ra trước sau khi- đến cửa động thì để lại một càu, “Bảv ngày sau, chúng ta lại đến. Trong thòi gian này, các người tốt nhất không cằn phải lên núi”.
Nàng phiêu nhiên mà đi, lưu lại bốn người đều cau chặt chán mày. Chu Mộ Nho bất mãn nói: “Cái này tính là gì. Thánh Thượng nhất thống giang sơn, lại bị đối xử vậy sao?”