Giản Hành Chi quay đầu nhìn sang Tần Uyển Uyển, cảm khái: “Không ngờ hắn cũng là…”
Lời còn chưa dứt, một tiếng “ting” vang lên trong đầu y, 666 lạnh lùng nhắc nhớ: “Xin lỗi, 【Nhiệm vụ chín: Mỹ nữ cứu anh hùng, để nữ chính cứu nhân vật mục tiêu (có thể chinh phục), đưa mục tiêu đến tay phụ thân hắn】tuyên bố thất bại. Tiến độ hoàn thành nhiệm vụ 50%. Điểm tích lũy +250. Tổng điểm tích lũy: 4435.”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở, Giản Hành Chi lập tức xông ra ngoài. Tần Uyển Uyển giữ lấy y: “Người đi đâu?”
Giản Hành Chi thấy đám người Ninh Xương Hà vẫn còn ở đây, chỉ đáp: “Đi.”
Nói xong, gật đầu với Ninh Xương Hà coi như tạm biệt, kéo Tần Uyển Uyển ra ngoài, quay đầu nói: “Nhiệm vụ thất bại rồi.”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển chợt nhận ra: “Nhiệm vụ đưa Quân Thù đến tay phụ thân hắn thất bại sao?”
“Không sai.” Giản Hành Chi gật đầu, nghiến răng: “Ta cực khổ nhẫn nhịn hắn lâu như thế, cuối cùng chỉ cho ta 250 điểm tích lũy! Không được, ta phải đi tìm hắn.”
“Không cần.” Tần Uyển Uyển thở dài, nàng vỗ tay Giản Hành Chi: “Ta biết đại khái xảy ra chuyện gì rồi. Thôi, người qua đó cũng không lấy lại điểm tích lũy được.”
“Vì sao?”
Giản Hành Chi không hiểu. Tần Uyển Uyển buông y ra, xoay người đi về phía phòng ngủ: “Quân Vô Duyên hẳn đã chết rồi, là Thẩm Tri Minh giết. Thẩm Tri Minh hút linh lực Quân Thù, lại hút linh lực Quân Vô Duyên, hiện giờ rất lợi hại, chúng ta đừng gây phiền phức nữa. Được rồi, ngủ một giấc đi.” Tần Uyển Uyển duỗi lưng: “Đừng lo chuyện bao đồng nữa.”
“Ừ.”
Giản Hành Chi suy nghĩ lại, gật gù: “Nàng nói đúng.”
Ta đi nghỉ ngơi trước, chuẩn bị trận chung kết ngày mai.” Tần Uyển Uyển nói xong, thò đầu từ cạnh tường ra, cười híp mắt, vẫy tay với y: “Chúc ngủ ngon.”
Giản Hành Chi ngẩn ngơ nhìn phương hướng Tần Uyển Uyển rời đi. Thật lâu sau, y nghe thấy 666 chậm rãi lên tiếng: “Rất đáng yêu nhỉ?”
“Ừ…”
Vừa đáp xong, Giản Hành Chi chợt nhận ra ai đang hỏi mình, khẽ ho một tiếng: “Sao thế?”
“Nhiệm vụ tới rồi, nhận lấy đi.”
“Ừ.”
Tiếng “ừ” này của Giản Hành Chi vừa dứt, y đã nhìn thấy màn hình “ting” một tiếng, hiện lên một nhiệm vụ.
【 Nhiệm vụ mười một: Cuộc gặp gỡ định mệnh —— Giúp đỡ nam chính anh hùng cứu mỹ nhân với nữ chính, khiến độ thiện cảm đôi bên +10. Điểm tích lũy +1000. Có nhận hay không?】
【Mô tả nhiệm vụ: Sau khi Thẩm Tri Minh mang Quân Thù đi, ông ta giết chết Quân Thù. Trước khi Quân Thù chết đã biết được, bèn truyền ký ức của mình cho Tần Vãn. Vì để ngăn Tần Vãn báo thù, đồng thời thèm muốn Long đan trong cơ thể Tần Vãn, Thẩm Tri Minh bí quá hóa liều, đột ngột xuất hiện tại sân thi đấu Quân tử kiếm, cố gắng giết chết Tần Vãn. Tình thế nguy hiểm, nam chính bay từ trên trời xuống, Tần Vãn và nam chính vừa gặp đã yêu.】
Đọc nhiệm vụ này, đầu tiên Giản Hành Chi ngây người một lúc, sau đó bỗng nhận ra một vấn đề quan trọng: “Nam chính? Nam chính gì?”
Trước đây đều là “nam phụ”, hình như nam chính này có điểm đặc biệt gì đó?
“Nam chính…” 666 nuốt nước bọt, nhưng xuất phát từ chuyên nghiệp nên vẫn gian nan đáp: “Là người định sẵn của nữ chính, là… người mà nữ chính dễ thích nhất dựa vào đo lường tính toán của hệ thống…”
Nghe nói thế, Giản Hành Chi không hề lưỡng lự ra sức nhấn chữ “không” màu xám bên trên.
666 nhìn y thương hại, không dám lên tiếng, thấy y thở phì phò nhấn nửa ngày, rốt cuộc nói: “Siêu thị tự động tiếp nhận nhiệm vụ rồi, ngài… ngài xem mà làm đi. Dù sao nếu ngài không giúp… chuyện cũng sẽ tự nhiên xảy ra.”
Giản Hành Chi nghe thế, suy nghĩ, không hề lưỡng lự xoay đầu, nhảy lên nhảy xuống mấy cái tới trước cửa phòng Ninh Bất Ngôn, đập cửa sổ phòng y: “Ninh Bất Ngôn!”
Ninh Bất Ngôn đang ngủ, nghe thấy tiếng Giản Hành Chi thì ho khan mở cửa: “Giản… khụ khụ… Giản…”
“Đừng khụ nữa, mau giúp ta một tay. Ngươi đi ngăn cản Quân Vô Duyên, tán dóc kéo dài thời gian, chờ ta thông báo thì ngươi cho ông ta đi.”
Nói xong, Giản Hành Chi ném một lá bùa truyền âm cho y: “Mang theo, chờ tin của ta.”
Ninh Bất Ngôn ngây người. Y do dự cầm bùa truyền âm lên, ngẫm nghĩ rồi thở dài.
Thôi đi, Giản Hành Chi giúp Ninh gia chuyện lớn như vậy, giúp y một tay cũng là chuyện nên làm.
Giản Hành Chi bảo Ninh Bất Ngôn giữ chân Thẩm Tri Minh vừa mới ra cửa, sau đó đi tìm Tạ Cô Đường và Thúy Lục.
“Tạ Cô Đường, đi, theo ta đánh nhau.”
“Thúy Lục, giúp đỡ, đi đánh nhau.”
“Nam Phong…”
Giản Hành Chi đến trước cửa sổ Nam Phong, nhìn Nam Phong đang chớp mắt, nuốt lời trở về. “Ngươi trông chừng chủ nhân, để nàng ngủ một giấc thật ngon, ngày mai đừng đến trễ.”
Sau khi nói xong, Giản Hành Chi dẫn Thúy Lục và Tạ Cô Đường, hùng hổ bay ra khỏi Hoang Thành.
Tạ Cô Đường hoang mang: “Tiền bối, chúng ta đi đánh người nào?”
“Đúng vậy.” Thúy Lục bay trên pháp khí, cầm gương đồng, ấn dưa leo trên mặt: “Đánh người nào mà phải gọi hai chúng ta dậy.”
“Thẩm Tri Minh.”
Giản Hành Chi nói ra tên họ, Thúy Lục khựng lại.
“Đột nhiên ta đau bụng.”
Nói xong, nàng ta quay đầu định chạy.
“Thẩm Tri Minh mang ma chủng trên người, Quân Thù là ông ta hại, phỏng chừng Quân Vô Duyên cũng bị ông ta giết rồi.”
Giản Hành Chi tóm tắt rõ ràng đơn giản. Thúy Lục ngừng động tác, suy nghĩ: “Mặc dù ông ta xấu, nhưng Quân gia cũng chẳng phải kẻ tốt lành, liên quan gì đến chúng ta?”
“Năm đó, Tần Vãn được Quân Vô Duyên cứu, thiếu một phần nhân quả. Quan trọng nhất là Thẩm Tri Minh thèm muốn Long đan trong cơ thể Tần Vãn, sẽ còn trở về giết nàng. Hôm nay, ông ta vừa giết chết Quân Vô Duyên, dù hút linh lực cũng chưa thể tiêu hóa xong, chắc chắn bây giờ là thời điểm ông ta yếu nhất, vì vậy nên lúc ở Ninh gia, ông ta không kiên trì mang ta và Uyển Uyển đi. Lúc này không giết ông ta, đó là thả hổ về rừng!”
Lý do Giản Hành Chi đầy đủ, Tạ Cô Đường suy nghĩ: “Nhưng dù sao ông ta là Tông chủ Vấn Tâm Tông…”
“Ta cũng không bảo cậu ra tay.” Giản Hành Chi biết sau lưng Tạ Cô Đường là Thiên Kiếm Tông, sau lưng Thúy Lục là Quỷ Thành, làm việc có điều kiêng kỵ. Y bảo hai người yên tâm: “Chỉ cần bố trí trận pháp, ta ra tay.”
“Ờ.”
Hai người nhẹ nhõm, Tạ Cô Đường gật đầu: “Vâng.”
Ba người vừa nói vừa đi tới cửa ra ngoài Hoang Thành. Nơi này là chỗ ra khỏi Hoang Thành phải đi ngang, ba người dừng lại, hỏi Giản Hành Chi: “Làm gì đây?”
Giản Hành Chi lấy được không ít đồ tốt từ trong mộ Lận Ngôn Chi, y móc túi Càn Khôn, lấy ra không ít pháp khí, bắt đầu bày trận.
Tạ Cô Đường và Thúy Lục nhìn y bày trận pháp chưa từng thấy bao giờ, kế tiếp nghe Giản Hành Chi nói: “Hai người các người, đứng tại Khôn vị và Càn vị, đợi lát nữa truyền linh lực vào.”
Cả hai gật đầu, sau đó nhìn Giản Hành Chi lấy một trận dịch chuyển ra. Giản Hành Chi đặt tay lên trận dịch chuyển, đang định niệm chú, đột nhiên sực nhớ cái gì, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Lão tạ, xin lỗi nhé.”
Tạ Cô Đường mù mờ, tức khắc nhìn thấy Giản Hành Chi ném trận dịch chuyển lên không trung. Một vòng xoáy hiện ra, không ngờ đầu kia của vòng xoáy lại là Mộ kiếm Thiên Kiếm Tông!
Hô hấp Tạ Cô Đường ngưng lại, tiếp theo y nhìn thấy vô số phi kiếm bay từ trận dịch chuyển ra, rơi xuống cạnh pháp trận.
“Ta dùng xong sẽ trả.”
Nhìn gương mặt tái mét của Tạ Cô Đường, nghĩ đến cảm nhận của y, Giản Hành Chi vội an ủi: “Cậu yên tâm, ta không lấy đâu.”
Nếu như y muốn lấy, ắt hẳn có thể lấy bất cứ lúc nào.
Tạ Cô Đường hoảng sợ trong lòng nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh: “Ừm, ta biết.”
Kiếm bày xong, Giản Hành Chi lại lấy một pháp khí ẩn giấu ra, giấu kín cả đại trận, cuối cùng thông báo Ninh Bất Ngôn.
“Ninh Bất Ngôn, được rồi.”
Ninh Bất Ngôn đang tiễn đưa mười tám dặm(*) với Thẩm Tri Minh, ông ta nở nụ cười gượng gạo: “Ninh đạo quân không cần khách sáo, tiễn tới đây là được rồi, thật sự không cần tiễn nữa đâu.”
(*) Tiễn đưa mười tám dặm: tên một vở kịch vùng Chiết Giang, nói về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài lưu luyến chia tay, từ thư viện đến nhà hai người đều đúng 18 dặm. Ngoài ra còn có một bài hát khá hay cùng tên, được lấy cảm hứng từ vở kịch này, link dẫn ở cuối chương.
“Vậy sao được? Phong tục Hoang Thành chúng ta bắt buộc phải đưa đến chỗ hữu duyên.”
Ninh Bất Ngôn vừa nói vừa ho khan, trong lúc ho khan thì nghe thấy tiếng Giản Hành Chi. Y bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn một cây liễu bên cạnh: “À, đến chỗ hữu duyên rồi, Quân thành chủ cứ tự nhiên.”
Nói xong, Ninh Bất Ngôn không hề lưỡng lự xoay người bỏ đi, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ nhiệt tình lúc nãy.
Thẩm Tri Minh ngớ người, nhưng nhớ đến chính sự nên cũng mặc kệ y. Ông ta lạnh mặt quay vào xe, căn dặn thanh niên lái xe bên ngoài: “Đi.”
Mặt thanh niên không hề có chút biểu cảm. Nghe thấy lời Thẩm Tri Minh, hắn giơ roi đánh linh thú, chạy ra ngoài Hoang Thành.
Thông thường vì tôn trọng nên ngoại trừ tình huống đặc biệt, tu sĩ bị cấm ngự kiếm ở trong thành. Thẩm Tri Minh không muốn dính vào thị phi, bèn ngồi linh thú ra khỏi thành.
Ông ta trong thân xác Quân Vô Duyên ngồi xuống, nhìn Quân Thù bị trói trong góc, quan sát hắn từ trên xuống dưới, không nhịn được bật cười: “Cảm giác hại chết phụ thân thế nào?”
Quân Thù lạnh lùng nhìn ông ta. Thẩm Tri Minh giơ tay lên quét một cái, giải Chú cấm thanh cho hắn. Quân Thù điên cuồng la hét: “Phụ thân ta đâu? Ông làm gì phụ thân ta rồi?!”
“Làm gì?” Thẩm Tri Minh nghiêng đầu cười, thờ ơ đáp: “Giết rồi, ngươi gửi thư cho ông ta, ông ta tới cứu ngươi, ngươi đã biết bí mật của ta, ta không giết được ngươi, chỉ có thể giết ông ta.”
Thẩm Tri Minh thở dài: “Ta và ông ta giao tình mấy trăm năm, ông ta chẳng hề phòng bị chút nào, ta cứ thế mà đâm.”
Thẩm Tri Minh nói xong, kéo áo, lộ ra miệng vết thương thối rữa, chỉ vào vết thương nói: “Chính là ở đây, một kiếm, thần hồn cũng diệt.”
Quân Thù chấn kinh nhìn miệng vết thương. Thẩm Tri Minh kéo áo lại, tiếp tục uống trà: “Ngươi yên tâm, ta đã xử lý hết người trong nhà ngươi rồi. Ta giết ngươi xong sẽ đi chiêu cáo thiên hạ rằng ngươi trúng ma chủng, bị tà niệm nuốt chửng, ban đầu định giết ta nuốt tu vi, ta trọng thương nhưng kịp thời chạy thoát. Sau đó ngươi sát phụ sát mẫu, ta vì bạn báo thù, giết chết ngươi.”
Nói xong, Thẩm Tri Minh bùi ngùi: “Ôi, ta đúng là người trọng tình trọng nghĩa.”
Quân Thù nghe thấy những lời này, cảm giác thù hận điên cuồng sinh sôi trong lòng.
“Thẩm Tri Minh…” Quân Thù siết chặt nắm đấm, run rẩy mở miệng: “Tại sao ông làm thế?”
“Chuyện tới hôm nay, ngươi còn hỏi ta vì sao?”
Thẩm Tri Minh vừa nói vừa đi tới cạnh Quân Thù. Ông ta ngồi xuống, tới gần hắn: “Ta thật sự ghen tị với ngươi, xuất thân tốt như vậy, thiên phú cao như vậy, còn có một cô gái yêu ngươi như vậy.”
Trong lúc Thẩm Tri Minh nói, khoảng cách xe ngựa và cột mốc biên giới Hoang Thành càng ngày càng gần.
Giản Hành Chi mai phục bên đường, nhìn Tạ Cô Đường và Thúy Lục bên cạnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho bọn họ chuẩn bị.
Đến lúc này, rốt cuộc 666 mới nhận ra: “Chủ… chủ nhân… ngài… ngài đang làm gì?
Giản Hành Chi không nói, 666 khuyên y: “Không… không được đâu, đây là… đây là tình tiết của nữ chính đấy!”
“Cô câm miệng.” Giản Hành Chi mặc kệ 666, chỉ nói: “Uyển Uyển không có tình tiết liên quan tới nam chính.”
Dứt lời, sau khi xe ngựa lăn bánh khỏi lãnh địa Hoang Thành, Giản Hành Chi quát lớn: “Tới rồi!”
Cũng tại khoảnh khắc đó, ba người truyền linh lực vào pháp trận, pháp trận mạnh mẽ bừng sáng.
Trước khi pháp trận sáng rực lên, Thẩm Tri Minh đang nói chuyện, đánh lên mặt Quân Thù dạy dỗ hắn.
“Nhưng ngươi ngu xuẩn như thế, rõ ràng Vãn Nhi rất yêu ngươi, nhưng ngươi lại thích Tô Nguyệt Ly đần độn kia. Nếu không phải thứ đần độn kia thể chất phi phàm, ngươi cho rằng ta sẽ xem trọng cô ta à? Cũng chỉ có ngươi thật lòng thật dạ, bị người ta đội nón xanh còn vui vẻ. Nhắc tới cũng lạ, trước đây ngươi không thích Tần Vãn, bây giờ nó thành người phụ nữ của người khác, ngươi lại thích nó, sao ngươi phạm tiện thế?”
“Thẩm Tri Minh!”
Quân Thù nghe vậy, đột ngột ngước mắt lên: “Ta phải giết ông! Ta phải giết ông!”
“Ôi chao.” Thẩm Tri Minh đứng thẳng người dậy, nhìn hắn giống như nhìn một con chó: “Bộ dạng quỷ quái này của ngươi xấu đến phát ói. Ngươi giết ta? Ta giết cha ngươi, hút toàn bộ tu vi của ông ta. Ta thật muốn xem thử trên đời này còn ai có thể giết ta?”
Trong lúc Thẩm Tri Minh hét lên với Quân Thù, ông ta giang hai tay, cười lớn: “Thẩm Tri Minh ta tu luyện nghìn năm, cận kề thiên kiếp. Để ta xem thử, có ai! Ai có thể giết ta…”
Lời vừa dứt, chỉ nghe tiếng sấm “ầm” một cái, một tia chớp mạnh mẽ đánh xuống người Thẩm Tri Minh, hơn vạn thanh kiếm xuyên thủng cơ thể ông ta giống như một con rồng kiếm gầm thét vụt qua.
Ba hồn bảy phách từ trong thân thể Quân Vô Duyên gào thét lao ra. Những phi kiếm mang theo chú pháp trấn tà kia lập tức lao tới, chém ba hồn bảy phách thành tro. Dưới ánh sáng chói lóa, hồn phách điên cuồng rít gào, sau đó từ từ thất thanh, chỉ còn lại một luồng sáng xanh bay toán loạn đến bên cạnh cơ thể Quân Thù.
Khoảnh khắc kinh lôi giáng xuống, Quân Thù bị đánh bay ra ngoài cùng vách xa, bị xe ngựa đè lên. Ánh sáng xanh đau đớn và yếu ớt chui vào cơ thể hắn, hắn rùng mình, đau đến gục người,.
666 hoảng hốt hét lên, trơ mắt nhìn mười vạn Vôn bạo phát giáng xuống cơ thể Giản Hành Chi. Nó bắt đầu khuyên y: “500 điểm tích lũy! 500 điểm tích lũy đổi một đơn miễn phạt đi chủ nhân!”
Giản Hành Chi cắn chặt khớp hàm không nói.
500 điểm tích lũy, y thực thi một nhiệm vụ trọn vẹn cũng chưa chắc có!
Chẳng phải là đau sao, y chịu được!
Y gục dưới đất, quan sát pháp trận có hiệu lực cùng với Thúy Lục và Tạ Cô Đường trong bóng tối, chịu đựng điện giật mười vạn vôn.
Đợi sau khi chắc chắn bóp chết hồn phách Thẩm Tri Minh hoàn toàn, Giản Hành Chi vung tay để Kiếm long bay về nơi xa, chui vào trận dịch chuyển trở về Mộ kiếm, rồi lại giơ tay phất lên một trận cuồng phong.
Cuồng phong thổi xe đi, Quân Thù vội vã bò xuống đất, bám chặt mặt đất để đề phòng mình bị cuồng phong cuốn bay.
Giản Hành Chi dẫn hai người Thúy Lục và Tạ Cô Đường quét dọn chiến trường giữa cuồng phong, âm thầm nhặt lại tất cả pháp khí. Đợi sau khi cuồng phong biến mất, thứ nhẹ cân xung quanh đều bị thổi bay đi.
Quân Thù nằm dưới đất một hồi, nghiến răng chống người dậy. Hắn nhìn xung quanh thật lâu, chỉ thấy thi thể phụ thân nằm dưới đất.
Hắn lảo đảo chạy tới, quỳ bịch xuống.
“Trời xanh có mắt…” Hắn mở miệng thều thào. Một lát sau, hắn vừa khóc vừa cười, bi thương tột độ, ngẩng đầu gào to: “Ông trời, rốt cuộc ông cũng mở mắt rồi!”
Giản Hành Chi thu dọn pháp khí, trong suốt quá trình đều co giật. Y không nhịn được hỏi 666: “Điện giật còn chưa xong hả? Rốt cuộc chừng nào mới dừng?!”
“Ta cũng không biết…” 666 ấm ức: “Ngài giết nhân vật quan trọng như vậy, không đánh chết ngài là may rồi.”
“Ta không giết ông ta, ông ta sẽ giết Uyển Uyển! Đợi ông ta tiêu hóa linh lực Quân Vô Duyên, chúng ta còn giết ông ta được sao?”
“Thì cũng có nam chính mà.” 666 không vui: “Bây giờ không làm nhiệm vụ được, làm sao đây?”
“Cô hủy đi! Cần nam chính làm gì? Có ta là đủ rồi!”
Giản Hành Chi và 666 ầm ĩ một hồi mới phát hiện Thúy Lục và Tạ Cô Đường đều đang nhìn y.
Y xoay đầu lại, bởi vì đau đớn mà bực bội: “Nhìn ta làm gì?”
Vừa mở miệng, khói đã bốc ra từ miệng y.
Tạ Cô Đường hoảng hốt lên tiếng: “Lúc nãy ngài… vừa trải qua thiên kiếp sao?”
Thế nên mới đánh thành bộ dạng cháy đen như vầy.
Giản Hành Chi giơ tay lên nhìn, phát hiện da mình đều đã đen thui.
Y sờ một nắm tóc, tóc cũng nổ tung cả rồi.
Y giả vờ bình tĩnh: “Bị giật một chút thôi, không sao, chuyện vặt vãnh. Ngày mai, Uyển Uyển thi đấu thắng, ta mời các người ăn cơm, đi thôi.”
Nói xong, y tăng tốc độ ngự kiếm, bay trở về.
Lúc Giản Hành Chi đáp xuống đất, trời đã gần sáng. Y vừa đi tới hành lang, liền nhìn thấy Tần Uyển Uyển đứng tại đó.
Thấy bộ dạng cả người cháy đen, tóc tai nổ tung của Giản Hành Chi, Tần Uyển Uyển cũng sững sờ.
“Người…”
“À…” Giản Hành Chi mặc kệ khói bay từ miệng mình, bình tĩnh đáp: “Ta đi thử tính tình của hệ thống, tính nó không vừa, sau này nàng phải cẩn thận. Ừm, bây giờ ta chỉnh trang một chút, cùng nàng đến cuộc thi.”
“Người không sao chứ?”
Tần Uyển Uyển lo lắng lên tiếng. Giản Hành Chi cười giễu: “Ta có chuyện gì được? Chỉ mười vạn Vôn nhỏ nhoi, làm gì được ta?”
Nói xong, Giản Hành Chi xoay người, lảo đảo đi về phía phòng mình. Chưa được mấy bước, “bịch” một tiếng, y ngã nhào xuống đất, co giật từng cơn.
Tần Uyển Uyển sửng sốt chạy tới đỡ y: “Sư phụ, người không sao chứ?”
Nói xong, nàng nhớ tới lá bùa xóa phạt từng dùng trước đây, vội sử dụng điểm tích lũy đổi cho y.
Có điều cuối cùng Giản Hành Chi cũng nhịn hết nổi, cấp tốc đổi 500 điểm tích lũy lấy một đơn miễn phạt trong đầu, rốt cuộc điện giật dừng lại.
Điện dừng, y suy yếu nằm trong lòng Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi giống như mới từ Châu Phi trở về, nhíu mày: “Rốt cuộc người đã đi đâu?”
“Ta đi…” Giản Hành Chi nuốt nước bọt: “Thay đổi số phận.”
Nam chính rác rưởi gì đó, y tuyệt đối không cho phép thứ đó xuất hiện trước mặt Tần Uyển Uyển!
Mà lúc này, Quân Thù cũng đã khóc đủ. Hắn dán lên thi thể cha mình, hoàn toàn không còn tri giác, thiếp đi.
Hắn khẽ gọi tên Tần Uyển Uyển. Đoá hoa sen trong lòng âm thầm phá ngực chui ra, nó tựa như một cái miệng tham ăn, cắn nuốt máu thịt chứa đựng tu vi của Quân Vô Duyên.
Ánh nắng buổi sớm mang theo màu máu và gió, thổi lên từng đợt máu tanh giữa vùng đất hoang vu.
“Vãn Nhi…” Quân Thù không còn thần trí khẽ nỉ non: “Ta chỉ còn lại nàng thôi, Vãn Nhi…”
***
——oOo——