Nhưng mà mới vừa nhét người thứ năm vào, âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên trong tầng hầm.
Tuy rằng giọng điệu bình thản, lại có thể cảm giác mơ hồ rằng nó nghẹn rất lâu, có chút không thể nhịn nổi nữa.
“Cảnh cáo, số người tối đa trong phòng tạm giam đơn là 5, đã vượt mức quy định.”
922 nói: “Ba phòng thì cũng chỉ mới 15 người, vậy 4 người kia thì sao?”
“Các thí sinh phạm quy còn lại kiên nhẫn chờ ở băng ghế bên ngoài phòng tạm giam, không được đùa giỡn ầm ĩ.”
922: “Ờ…..”
Anh ta lại có ý muốn tách Tần Cứu, Du Hoặc với Cao Tề nhét vào trong ba cánh cửa khác nhau, có ba người này dẫn dắt, phỏng chừng phòng tạm giam sẽ ổn hơn.
Ai ngờ hệ thống lại lên tiếng.
“Thí sinh Bàng An, Mạnh Sầm Thần, Lý Hạo, Trương Nhuệ, Từ Hân Hân tiến vào phòng tạm giam số 2 theo thứ tự.”
922: “……”
Thôi nào, lại bắt đầu gọi tên rồi.
Đây không còn là một buổi tiệc tại nhà nữa, mà thành ngân hàng luôn rồi.
Hệ thống lại báo lên năm cái tên, cho mấy người đó tiến vào phòng giam số 3, sau đó nói:
“Thí sinh Tần Cứu, Du Hoặc, Cao Tề, Triệu Hồng xin chờ đợi.”
Nghe đến đó, cuối cùng 922 nhíu mày lại.
Một tên ngốc như anh ta cũng cảm giác được địch ý đầy mặt rồi.
Theo sự hiểu biết của anh ta, vị thí sinh tên Triệu Hồng này biểu hiện cũng rất nổi trội, ngoại trừ ba người thì đây là người có nhiều điểm nhất ở bài kiểm tra này.
Nhét bốn người này vào nhóm thứ hai, dụng ý hệ thống quá ư là rõ ràng—
Thứ nhất là có thể tránh cho phòng tạm giam trở nên quá đơn giản.
Thứ hai, người khác ba tiếng sau là có thể kết thúc trở về phòng thi, còn bọn họ phải ngây ngốc ở chỗ này tận sáu tiếng.
Đã kéo dài thời gian xử phạt, còn trá hình cho bọn họ rời khỏi phòng thi lâu hơn.
Mấy người không có mặt, ai biết được gã công tước sống lại kia sẽ làm ra cái gì chứ?
Anh ta có thể hiểu rõ, khẳng định mấy ông boss cũng hiểu rõ.
922 đưa tổ thí sinh cuối cùng vào phòng tạm giam, quay đầu liếc mắt ngắm Tần Cứu một cái, lại phát hiện đối phương đang nhéo nhéo mũi, thoạt nhìn tựa hồ không mấy thoải mái.
“Boss làm sao vậy?” Anh ta với 154 thò lại gần.
Tần Cứu đã thả tay xuống, nhìn qua trông không khác gì bình thường: “Sao là sao?”
922 cảm thấy có thể mình đã bị hoa mắt.
Bọn họ không nói thêm gì nữa, chào hỏi xong liền liên tiếp lên lầu.
Ngoài phòng tạm giam thật sự có mấy cái ghế dài, nói là ghế dài, nhưng thật ra chỉ là ghế đá mà thôi.
Thí sinh Triệu Hồng còn đang đắm chìm trong sự phấn khởi lúc ghi điểm, trong nhất thời không ngồi xuống.
Cậu đi qua đi lại vài bước, vừa định nói: “Này các đại boss, lại đây đi! Chúng ta thương lượng một chút xem tiếp theo làm gì bây giờ”, thì nghe vị đại boss số một quăng đến một câu: “Mệt quá, tôi đi ngủ một lát đây.”
Du Hoặc tuỳ tiện tìm một góc “ghế dài” mà nằm xuống, gối tay lên đã nhanh chóng rơi vào giấc ngủ.
Triệu Hồng lại nhìn về phía Tần Cứu.
Anh ngồi xuống bệ đá bên cạnh Du Hoặc, nói: “Tôi cũng tựa một lát.”
Người ta chẳng phản ứng lại luôn.
Cao Tề khó hiểu nhìn anh, lẩm bẩm hỏi: “Tôi biết A giờ có hơi mê ngủ, còn cậu thì sao cũng lại đây nữa vậy?”
Tần Cứu đã nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy không thèm mở mắt lấy một cái, mà lười nhác mở miệng nói: “Ở chung lâu cũng bị lây theo thôi.”
Cao Tề “ui” một tiếng, thầm nói, mẹ nó lại đến đây khoe mẽ nữa rồi.
Triệu Hồng lại nhìn về phía ông ta, ông ta chỉ vào bệ đá nói: “Hay là hai tụi mình cũng ngủ luôn đi?”
Triệu Hồng: “……”
Mấy người đến chỗ giám thị để ngủ bù hả?
Cao Tề nói ngủ liền ngủ, căn tầng hầm nhanh chóng vang lên tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Triệu Hồng nằm trên bệ đá, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng kêu trong phòng tạm giam, không đến mức tê tâm liệt phế, nhưnglại lộ ra sự hoảng sợ không ít.
Cậu vừa nghe xong trong chốc lát, càng không ngủ được, đơn giản mở mắt và bắt đầu đờ đẫn.
Tần Cứu với Du Hoặc cách Cao Tề rất gần, ánh mắt cậu đảo qua đảo lại, khó tránh khỏi quét đến trên người hai vị kia.
Không biết có phải nguyên do là vì ánh sáng tối tăm hay không, lúc ngủ giữa mày Tần Cứu hơi nhíu lại, thế mà lại hiện ra một tia ủ rũ.
Triệu Hồng theo chân bọn họ không tính là đã quen thuộc, ấn tượng với bọn họ chính là: vô cùng lợi hại.
Theo bản năng cậu nghĩ rằng: hai ổng mà cũng biết mệt hả?
Nhưng ngược lại thì cậu cảm thấy suy nghĩ này của mình thật kỳ quái, là người thì làm sao có thể không mệt cơ chứ?
Cậu đang định tiếp tục ngẩn người một mình, lúc tầm mắt thu hồi đảo qua khuỷu tay đang chống mặt của Du Hoặc, đột nhiên “ể” một tiếng dừng lại.
Bởi vì trên cổ tay Du Hoặc có một mảng màu đỏ rất lớn.
Triệu Hồng tập trung nhìn vào, phát hiện đó thế mà lại là vết thương.
Một mảng vết thương lớn máu chảy đầm đìa.
Cái này thật kỳ lạ.
Bởi vì hơn mười phút trước lúc Du Hoặc mới vừa nằm xuống, miệng vết thương này chưa từng tồn tại.
Triệu Hồng kinh ngạc giây lát, đột nhiên phản ứng lại—
Triệu chứng xấu do những người trong nhà thờ lây sang bắt đầu có tác dụng rồi…..
***
Du Hoặc biết mình đang phát sốt, xương khớp khắp người đều đau nhức cả.
Có lẽ đúng là bởi vì có chút mỏi mệt, nên giấc ngủ này của hắn không tính là ngon, lần đầu tiên có nhiều giấc mơ vụn vặt.
Hắn lại lần nữa mơ thấy căn phòng quen thuộc kia.
Lại lần nữa mơ thấy tầng hầm.
Trong mơ, cảnh tượng bốn phía đều tối tăm như khu giám thị, chỉ mở mỗi một chiếc đèn hành lang.
Hắn đi ra từ phòng tạm giam, dùng mu bàn tay đóng cửa lại.
Không biết vì cái gì, giữa đuôi tóc và gáy hắn đẫm mồ hôi.
………
Có điều cổ áo sơ mi của hắn lại được cài không chút cẩu thả, chỉ lật tay áo lên một ít, rồi xắn đến tận khuỷu tay.
Hắn đi lên dọc theo cầu thang, cầm một bộ quần áo sạch sẽ từ phần dựa của chiếc sô pha ở phòng khách, quay đầu đi đến phòng vệ sinh.
Mời vừa đi chưa đến hai bước, trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh.
Thực tế thanh âm này làm hắn rất phiền chán, không nghĩ đến trong mơ càng rõ hơn.
“Giám thị A, tại sao vừa đi ra từ phòng tạm giam thì cậu lại muốn đi tắm hả?”
Du Hoặc nhíu mày một chút, ngay sau đó đã khôi phục thành dáng vẻ lạnh lùng.
“Cả ngày 24 tiếng mà cứ dán mắt vào như vậy, là có ý gì đây?”
Âm thanh hệ thống lại vang lên:
“Đây là trách nhiệm ở chỗ này của tôi, cũng là năng lực ở nơi này của tôi, quan trọng nhất là phù hợp với quy định.”
Hệ thống này khác một cách vi diệu với hệ thống trong phòng thi, hình thức nói chuyện giống con người hơn.
Nhưng mà bọn 922 thật ra có nói qua, hệ thống ở khu giám thị thông minh hơn với lúc ở phòng thi nhiều, hơn nữa ngoại trừ phòng tạm giam ra, đâu đâu cũng có mặt.
Trong mơ Du Hoặc không hé răng nửa lời, chỉ lo thân mình mà lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc khăn lông.
Hệ thống không chịu buông tha:
“Cậu còn chưa trả lời mà, tại sao vừa mới ra khỏi phòng tạm giam lại muốn đi tắm rồi?”
Du Hoặc dừng bước chân lại, một lát sau lại lãnh đạm mà nói: “Vì buồn.”
Hệ thống không hé răng, vài giây sau nói một câu:
“Theo ghi chép cho thấy, 15 ngày trước nhiệt độ không khí còn chưa tăng trở lại, cậu đi ra từ phòng giam cũng là như thế này mà.”
Du Hoặc: “……”
Du Hoặc ném bộ quần áo lên cái bàn đá, chống mặt bàn yên lặng một lát, nói: “Tao nói rồi, tại vì buồn. Mày tính xem khi nào chuyển phòng tạm giam lên mặt đất đây?”
Hệ thống:
“Không chuyển, độ thoải mái của môi trường phòng tạm giam quyết định mức độ trừng phạt, nên vĩnh viễn sẽ không chuyển đi.”