“Có những chuyện nếu dùng thân phận thái tử của Tần Mạc thì sẽ dễ hành động hơn. Việc ta đang làm cũng là muốn tốt cho ngươi. Ngươi không có lòng tin với ta đến thế sao? Chuyện chỉ có như vậy mà ngươi cho rằng ta và hắn có tư tình?”
“… Tên đó thích ngươi.”
“Không thể nào. Hắn biết ta là phi tử của ngươi, làm sao có thể thích ta được.”
“Hắn thích ngươi. Hắn thể hiện rõ ràng như vậy, sao ngươi có thể không nhìn ra được?
Hồng Thanh sững người một lúc rồi đáp:
“Nhưng mà ta không thích hắn. Hắn có thích ta cũng đâu để làm gì.”
Tử Hằng nhìn Hồng Thanh mà sửng sốt. Hồng Thanh nói y không thích Tần Mạc nên Tần Mạc có thích y thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cái lý lẽ này khiến hắn không biết phải nói sao. Đơn giản như vậy thì hắn nổi giận mấy ngày nay làm cái gì chứ?
“Ngươi đứng dậy được chưa? Chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
Tử Hằng nhìn xuống cơ thể Hồng Thanh gần như loã lồ trước mắt mình thì đỏ bừng mặt, cả người nóng rực lên. Nhưng Hồng Thanh thì lại không nghĩ thế. Hắn hiện tại rất bực bội. Hắn đang muốn nói chuyện vậy mà tên này cứ ngồi mãi trên người hắn, đã thế còn nhìn hắn bằng ánh mắt biến thái kia. Hắn nhíu mày nói:
“Còn chưa đứng dậy đi! Cởi trói cho ta!”
Tử Hằng rất không vui. Hiện tại hắn đã cởi áo ra rồi, y còn chẳng mặc đồ. Tình huống lúc này không phải là nên làm “chính sự” luôn rồi nói gì thì nói sao? Nhưng Hồng Thanh lại nhất quyết muốn quăng nó qua một bên.
“Ngươi đang ra lệnh cho trẫm?”
“Đầu óc ngươi có vấn đề à? Ở đây chỉ có hai người, ta không bảo ngươi cởi trói thì ta cởi được chắc? Hay ngươi muốn ta gọi ai khác vào cởi trói cho ta?”
“…” Có mà đầu óc ngươi có vấn đề ấy.
Tử Hằng cởi trói cho Hồng Thanh sau đó đứng dậy lấy cái áo mặc vào. Hồng Thanh lấy chăn mỏng quấn quanh người rồi ngồi xếp bằng trên giường chờ đợi. Tử Hằng nhìn Hồng Thanh thầm rủa: tình huống quái quỷ gì không biết.
“Ngươi muốn nói gì thì nói đi.”
“Đầu tiên ta muốn đổi toàn bộ cung nhân. Người mới sẽ do đích thân ta lựa chọn.”
Tử Hằng sửng sốt:
“Sao tự nhiên lại muốn đổi hết người vậy?”
“Đó là người của ngươi, không phải của ta. Ta muốn có những thuộc hạ của riêng mình, chỉ trung thành với một mình ta.”
“Thanh nhi, đó đều là những thuộc hạ mà trẫm đã tuyển chọn rất kỹ cho ngươi. Nếu ngươi không thích trẫm can dự vào chuyện của ngươi thì sau này trẫm sẽ không hỏi bọn chúng về chuyện của ngươi nữa. Không nhất thiết phải đổi.”
“Không. Phải đổi. Nhỡ đâu một ngày nào đó bệ hạ tò mò lại hỏi bọn chúng về ta thì sao? Ta cứ đổi cho chắc ăn.”
“Thanh nhi, ngươi… Ngươi đang chống đối trẫm đấy hả?”
“Không phải chống đối. Ta chỉ muốn có một sự tôn trọng tự do cá nhân của mình thôi. Như vậy cũng không được sao?”
Tử Hằng nhăn mặt, rõ ràng vẫn không muốn chấp nhận việc này. Những cung nữ, thái giám đó một nửa trong số chúng là do chính tay hắn cất công tuyển chọn kỹ lưỡng. Bọn họ đều là những người nhanh nhẹn, trung thành và đảm bảo thông báo cho hắn mọi nhất cử nhất động của Hồng Thanh. Bao lâu nay chúng vẫn luôn làm việc rất tốt. Bây giờ đòi đổi người thì chẳng phải công sức hắn bỏ ra coi như vứt đi rồi à? Nếu như có một ngày Hồng Thanh lại giấu hắn đi gặp một nam nhân khác thì làm sao hắn biết được?
Hồng Thanh thấy biểu hiện của Tử Hằng có vẻ như không muốn đổi người thì tức giận nói:
“Rốt cuộc thì ngươi có hiểu vấn đề của chúng ta nằm ở đâu không? Cách mà ngươi đang gọi là quan tâm ta khiến ta không thoải mái. Ta cảm thấy mình giống như bị người ta theo dõi, giám sát mọi lúc mọi nơi vậy. Ngươi dường như không hề tin tưởng ta.”
Tử Hằng cũng bực bội nói lại:
“Đó là do ngươi đã giấu ta quá nhiều. Như vậy thì làm sao ta có thể tin tưởng ngươi được chứ?”
Ánh mắt Hồng Thanh mở to bàng hoàng. Hoá ra bấy lâu nay Tử Hằng vẫn chưa bao giờ tin tưởng hắn sao? Chỉ vì hắn giấu y thân phận thật của mình. Không phải hắn cố ý muốn giấu. Chỉ vì nó nghe quá vô lý nên hắn sợ y không tin mà thôi. Hắn muốn chờ thêm một thời gian nữa, cảm thấy thích hợp thì sẽ nói. Hơn nữa, chính Tử Hằng đã từng khẳng định mình không quan tâm đến thân phận của hắn kia mà, còn chấp nhận chờ đợi hắn tự mình nói ra kia mà. Là do hắn quá ngây thơ nên đã tin tưởng tất cả những gì y nói.
Hồng Thanh thực sự rất thất vọng.
“Nếu đã không có lòng tin với ta như vậy thì chúng ta không nên tiếp tục sống chung với nhau nữa. Ngươi cho ta về lại nhân gian đi.”
Tử Hằng trợn mắt: “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn rời đi?”
“Ngươi không tin ta thì ta ở đây còn có ý nghĩa gì?”
Tử Hằng nổi giận. Hắn đẩy Hồng Thanh nằm xuống giường, lột cái chăn đang quấn quanh người hắn, tụt luôn cả quần của hắn ném xuống đất. Hồng Thanh bị một loạt động tác liên tục của y làm cho không kịp trở tay.
“Ta có thể không tin ngươi nhưng ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi rời khỏi ta. Phương Hồng Thanh, ngươi là người của ta thì chỉ có thể cả đời ở bên cạnh ta. Nếu ngươi vẫn chưa hiểu ta sẽ khiến cho ngươi không bao giờ dám có ý nghĩ rời khỏi ta nữa.”
Tử Hằng tháo dây lưng, bắt đầu cởi y phục. Hồng Thanh cắn môi chịu đựng. Nếu Tử Hằng đã nhất quyết không chịu trả tự do cho hắn vậy thì hắn sẽ tự mình tìm lấy.
Tối hôm đó mọi người không thấy bệ hạ ra khỏi phòng Hồng phi. Bên trong nghe tiếng than thở, tiếng khóc, tiếng rên rỉ, cả tiếng cầu xin thê lương . Bọn họ hiểu bên trong xảy ra chuyện gì nhưng không ai dám vào trong.
Phi Diên đứng ở bên ngoài nhìn vào trong phòng mà khóc. Hai người cha của nó sợ rằng lần này không thể giảng hoà rồi.