Mặc dù bác sĩ không tiết lộ giới tính thai nhi, nhưng qua mức độ em bé nghịch phá đạp bụng và khẩu vị ăn uống của Ngư Tranh, bà ngoại cô và bà Ngư đều đã phỏng đoán được là bé trai.
Trường hợp nếu như Ngư Tranh thật sự sinh con trai, có lẽ người vui nhất chính là ông ngoại cô, bởi con gái và cháu gái đã khiến ông cả đời không thể sống bình tâm.
Trong lúc Ngư Tranh đang sờ bụng, bà Ngư từ bên ngoài bỗng mở cửa bước vào, trên tay bà còn cầm theo ly sữa pha sẵn. Đến gần, bà đưa ly sữa đến cho cô, sau đó ngồi xuống đối diện vuốt bụng cô dặn dò: “Tối nay ngoan cho mẹ con ngủ ngon nha.”
Từ khi Ngư Tranh mang thai, bà Ngư cũng chuyển lên ngủ cùng để canh chừng, đặc biệt về những tháng sau này cô thường xuyên mất ngủ do em bé nghịch đêm. Cũng do thức đêm ngủ ngày, hơn nữa năm cuối chủ yếu sẽ đi thực tập, thế nên Ngư Tranh cũng đã tính đến chuyện bảo lưu năm tư để dưỡng thai.
Ngồi một lúc, bà Ngư nhìn loanh quanh phòng, chần chừ mãi mới lên tiếng dò hỏi: “Cảnh Vũ có nói với con về dự định sắp tới không?”
Ngư Tranh uống được vài hớp sữa, nghe bà Ngư hỏi xong sắc mặt cô cũng tự động trầm xuống. Cảm giác nghèn nghẹn ùn ứ ở giữa lồng ngực, đáp lại cô chỉ có thể lắc đầu: “Dạo này anh ấy cứ nói bận việc học, tụi con cũng chẳng nói chuyện với nhau được bao nhiêu câu.”
Bà Ngư khẽ thở dài một hơi, nét mặt cũng khó giấu được sự suy tư âu lo. Bà dĩ nhiên biết việc học của Tiêu Cảnh Vũ quan trọng, nhưng kể từ khi Ngư Tranh mang thai, dường như bà chưa từng nghe anh hay Ngư Tranh nói lại về kế hoạch tương lai.
Kể cả khi Ngư Tranh có ông bà và cha mẹ lo, nhưng Tiêu Cảnh Vũ mới là người phải chịu trách nhiệm về vợ con của mình, bởi gia đình riêng của anh không thể để người khác xây dựng và bảo vệ giúp.
Nhắc đến Tiêu Cảnh Vũ liền khiến Ngư Tranh nặng lòng trăn trở, sợ cô nghĩ ngợi linh tinh chuyện không hay, bà Ngư nhanh chóng chuyển chủ đề: “Con uống hết đi rồi ngủ, sáng mai đi khám sớm về sớm cho khỏe.”
Đồng hồ đã qua tám giờ tối, dù biết bên kia của Tiêu Cảnh Vũ chỉ mới bắt đầu ngày mới, nhưng có gọi điện hay nhắn tin anh cũng sẽ nói bận, vậy nên Ngư Tranh không làm phiền mà chọn đi ngủ.
Nằm trằn trọc một hồi trong ánh sáng le lói, Ngư Tranh cũng dần thiếp đi, riêng bà Ngư vẫn bật đèn bàn ở bàn học của cô để giải quyết công việc ở cửa hàng.
Không rõ trôi qua bao lâu, đến khi Ngư Tranh giật mình tỉnh dậy thì đã ngủ được một giấc sâu. Đèn ngủ trong phòng đã tắt, xuyên qua tấm rèm cửa sổ có thể nhận ra bên ngoài trời đã bắt đầu hửng sáng.
Mơ màng một lúc, Ngư Tranh thoáng nhận ra bản thân không giống như mọi khi, thường ban đêm cô sẽ thức giấc nhiều lần, nhưng riêng hôm nay cô lại ngủ thẳng một giấc từ tối đến sáng.
Vả lại, Ngư Tranh cảm giác được đang lót dưới cổ cô là một cánh tay rắn chắc, đặt trên bụng cô cũng là một bàn tay khác. Bàn tay thô dài kia chắc chắn không phải của bà Ngư, thêm nữa bà cũng sẽ không ôm Ngư Tranh lúc ngủ vì biết rõ cơ thể cô luôn cảm thấy nóng.
Cơn hoài nghi dâng trào trong Ngư Tranh, cô vừa cựa người muốn quay lại thì chân của người nằm sau lưng đã chen vào giữa hai đầu gối của cô thay cho gối ôm, thậm chí những ngón tay trên bụng cô cũng bất giác vỗ nhè nhẹ.
Ngư Tranh sững người mất vài giây, chợt vô thức thốt lên: “Ai vậy?”
Người sau lưng khẽ cử động, giọng nói ồn ồn chưa tỉnh ngủ nhẹ nhàng vang lên sau gáy cô: “Chồng em.”
