Uyển Nhi nghiêm túc đáp: “Thần không dám giấu giếm Thiên Hậu, chuyện tình nên tấu, lễ vật thì không thể dâng lên, cũng coi như là vì điện hạ giữ lại kinh hỉ, hẳn là…… không coi như thất hứa.” Những lời cuối cùng, nàng ra vẻ như đang hỏi ý Võ Hậu.
Võ Hậu lại nở nụ cười, “Trung nghĩa song toàn, xác thật đáp rất hay.”
Uyển Nhi ra vẻ sợ hãi, cúi đầu xuống.
“Đứng lên đi.” Võ Hậu biết nàng còn sợ hãi cái gì, “Việc hôm nay, xác thật bổn cung đã trách lầm ngươi.” Vừa ban ơn vừa ra oai, từ trước đến nay là thủ đoạn dùng người tốt nhất.
Uyển Nhi nghe lời đứng dậy, “Là thần xử sự không đúng, Thiên Hậu hẳn nên trách phạt.”
“Phạt ngươi?” Võ Hậu ý vị sâu xa mà cong khóe môi, “Ở trong lòng Thái Bình, ngươi chính là lương thần mà nàng coi trọng, nếu bổn cung vô cớ trách phạt ngươi, sợ là Thái Bình sẽ oán giận a nương như ta, không phân xanh đỏ đen trắng.”
Uyển Nhi vội la lên: “Thần không dám!”
“Chuyện ngươi làm vì Thái Bình, làm vì bổn cung, bổn cung đều nhớ rõ, ngày nào đó nếu trời toại lòng người, bổn cung sẽ không bạc đãi ngươi.” Đây là một lần cuối cùng Võ Hậu cảnh cáo Uyển Nhi, “Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu được một đạo lý.” Trong giọng nói của nàng đột nhiên nhiều thêm một tia sắc bén, “Thiên gia ban ân sủng cho ngươi, là ngươi xứng đáng có, vọng tưởng ân sủng không nên có, là ngươi đi quá giới hạn, người trước được hưởng vinh hoa phú quý, người sau……”
“Lập tức xử trảm!” Uyển Nhi không đợi Võ Hậu nói xong, liền nói ra lý giải của mình, “Đi quá giới hạn, cùng tội với mưu phản.”
Võ Hậu lại cười lần nữa, duỗi tay nhéo một cái lên gò má Uyển Nhi, “Hiểu là tốt.”
Tay Võ Hậu không nhẹ không nặng, Uyển Nhi biết đây là Võ Hậu gõ chuông cảnh báo, nàng càng biết Võ Hậu muốn nghe lời nói kiên định gì. Nàng liền thu liễm một chút sợ hãi, đón nhận đôi mắt có ý cười của Võ Hậu, cười nói: “Thiên Hậu như nhật nguyệt, thần chỉ nghĩ đi theo ánh sáng, chính mắt nhìn thấy một giang sơn thịnh thế.”
Võ Hậu nghe được cao hứng, đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn một chức quan cao nhất sao?”
“Sĩ tử trong thiên hạ, ai lại không muốn chức quan cao nhất, mở ra khát vọng niên thiếu?” Uyển Nhi chưa bao giờ che giấu tâm tư này ở trước mặt Võ Hậu, “Chỉ có nam tử mới có thể có ý niệm như vậy, nữ tử thì không được sao?”
Võ Hậu cất tiếng cười to, “Thật to gan.” Với Võ Hậu mà nói, trên đời chỉ có một loại người nguy hiểm nhất, đó là bên ngoài không tranh không đoạt, kỳ thật giấu giếm dã tâm. Còn như Uyển Nhi, bằng phẳng nói ra, nàng ngược lại cảm thấy an tâm.
Người có khát cầu, liền có thể khống chế.
Uyển Nhi cúi đầu, “Hôm nay thần nhiều lời.”
“Ngươi hiểu được khuyên can Thái Bình chớ có quá mức loá mắt, thế sao lại quên thu liễm tâm tư của chính mình?” Võ Hậu trêu ghẹo một câu, cũng không phải thật sự nghĩ trị tội nàng.
Uyển Nhi đáp đúng sự thật: “Thần không dám giấu giếm.”
Võ Hậu tự nhiên biết nàng không dám giấu giếm, mạng của nàng dựa vào một ý niệm của Võ Hậu, mạng của mẫu thân nàng cũng chỉ dựa vào một ý niệm của Võ Hậu, thậm chí nàng muốn khôi phục thanh thế Thượng Quan thị cũng phải dựa vào một ý niệm của Võ Hậu.
Đắn đo Thượng Quan Uyển Nhi, Võ Hậu tự nghĩ đã nắm được nàng bảy tấc.
Sau khi trò chuyện, Võ Hậu lại lần nữa xem kỹ phê duyệt của Thái Tử, chỉ cảm thấy buồn cười. Đừng nói Thái Bình chỉ làm những việc phải làm, cho dù Thái Bình chỉ làm một nửa, trong lòng triều thần cũng đều có định luận, biết Thái Tử tầm thường, mà ngay cả một nửa của công chúa cũng không theo kịp.
Thái Bình lúc này lựa chọn uống say trong cung, ham chơi ngắm trăng, xác thật là chuyện tốt. Ít nhất để lại chút thể diện cho Thái Tử, để Thái Tử tới thu kết quả cuối cùng, thu liễm chính mình mũi nhọn, cũng cho Thái Tử một bậc thang đi xuống.
“Uyển Nhi ngươi có một câu nói rất đúng.” Ngữ khí Võ Hậu có phần khen ngợi, “Thái Tử xác thật chỉ có thể là A Hiển.” Chỉ có Thái Tử tầm thường như vậy, mới có thể làm cho tâm của triều thần tụ lại cùng nhau, vì phiến giang sơn Đại Đường mà đổi một chủ nhân anh minh.
Uyển Nhi lặng im, không đáp lời.
Võ Hậu cười khẽ, bên cạnh có một tiểu cô nương thông minh như vậy, có thể ở thời điểm mấu chốt góp mấy lời đánh trúng yếu điểm, cũng coi như là một chuyện may mắn.
Uyển Nhi lặng yên thở phào nhẹ nhõm, Võ Hậu bắt đầu cùng nàng đàm luận chính sự, liền thuyết minh Võ Hậu tạm thời buông xuống việc nàng cùng Thái Bình thân cận. Ngày tháng sau này còn dài, nàng còn cần phải thu liễm một chút, không nên ở ngay lúc này bị Võ Hậu khám phá hết thảy.
Khi Thái Bình trở lại Nghi Xuân Cung, trước kéo cung nhân dò hỏi hành tung của Thái Tử, mới biết Thái Tử đã khởi hành đến ngoại ô Trường An nghênh đón phụ hoàng. Xa giá của a nương đi nhanh hơn nữa ngày so với xa giá của phụ hoàng, cũng không biết vì sao. Thái Bình lại nghĩ nghĩ, chỉ sợ a nương là vì nàng cùng Uyển Nhi, liền muốn giết các nàng một cái trở tay không kịp.
Chỉ cần nghĩ đến điểm này, Thái Bình liền cảm thấy lạnh sống lưng.
Nàng lắc lắc đầu, không dám lại nghĩ nhiều, vẫy vẫy tay với Xuân Hạ, “Xuân Hạ, đi lấy cây thang lại đây.”
Xuân Hạ kinh ngạc một chút, “A?”
“Mau! Bổn cung nhớ rõ, trên mái Nghi Xuân Cung, có một tổ quạ đen, trước đó vài ngày bổn cung ở nơi này, thường xuyên bị quạ đen làm phiền, hôm nay bổn cung muốn đem tổ của chúng xuống!” Thái Bình nói như thật.
Xuân Hạ lại ngây ngẩn cả người, nàng giống như chưa từng nghe thấy buổi tối có quạ đen kêu.
“Mau lên!” Thái Bình lại thúc giục một lần.
“Vâng!” Xuân Hạ không dám hỏi nhiều, nhanh nhẹn mà tìm tới một cây thang, đặt ở bên cạnh mái cung.
Nhìn thấy Thái Bình cuốn vạt áo lên, muốn tự mình leo lên trên, Xuân Hạ vội vàng ngăn cản công chúa, “Điện hạ! Nguy hiểm! Vẫn là để thị vệ lên đó đi.”
“Xuân Hạ, ngươi có điều không hiểu, nếu không phải tự tay báo thù, sao có thể thoải mái?” Nói xong, Thái Bình bám vào cây thang liên tiếp leo lên hai bước, “Các ngươi chờ ở đây, xem bổn cung làm sao xử lý hết nguyên ổ chúng nó!”
Xuân Hạ xem mà trong lòng run sợ, cung nhân xung quanh cũng xem mà trong lòng run sợ.
Công chúa kim chi ngọc diệp, chẳng may không cẩn thận ngã xuống, vậy phải làm như thế nào?
Tin tức Thái Bình trèo lên mái phá tổ quạ đen rất nhanh liền truyền đến tai Vi Diễm, Vi Diễm cười lạnh: “Thật không biết an phận, chẳng may bị thương, Nhị Thánh không phải sẽ trút giận lên đầu Đông Cung chúng ta?” Nói xong, liền đứng dậy mang theo bọn tỳ nữ đi đến Nghi Xuân Cung.
Điện hạ đi ra ngoài nghênh đón thiên tử, Đông Cung ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thái Bình biết loại tùy hứng này chỉ có thể làm một lần, cho nên thừa dịp tam ca không ở Đông Cung, nàng cần phải một lần thành công. Nhưng chung quy vẫn là lần đầu tiên leo cao như vậy, nói không sợ hãi đều là nói dối.
Nàng một bên cho chính mình thêm can đảm, một bên hít sâu, thật vất vả leo lên trên mái, nào dám nhìn xuống một cái. Thái Bình nhớ rõ lời nhị ca, hắn đem danh sách giấu ở tượng thú chính giữa trên mái Nghi Xuân Cung, chỉ cần chuyển động hốc tối, tượng thú sẽ mở ra, sẽ lấy được danh sách bên trong.
Nàng thật cẩn thận mà tới gần tượng thú chính giữa, dùng lưng che khuất động tác, nhanh chóng mà chuyển động lưng tượng thú, quả nhiên như Lý Hiền nói, bản danh sách kia được giấu ở bên trong. Thái Bình nhanh chóng lấy ra nhét vào trong lòng ngực, lại vội vàng đóng lại tượng thú, thật cẩn thận mà lui đến rìa mái.
Lần này thật sự xong rồi.
Đi lên không dễ, đi xuống càng không dễ.
Thái Bình thăm dò nhìn thoáng qua đường xuống, chỉ cảm thấy có chút choáng, vội la lên: “Bổn cung mới một đêm không về, quạ đen liền bỏ nhà chạy trốn, thật tức chết bổn cung!”
“Thái Bình! Ngươi mau xuống đây! Leo cao như vậy, nguy hiểm!” Vi Diễm chạy đến Nghi Xuân Cung, nhìn thấy bộ dáng Thái Bình run rẩy, mặt đều bị dọa trắng, “Mau mau xuống đây!”
“Tẩu tẩu…… Ta giống như…… không xuống được……” Thái Bình vô tội mà mím mím môi, nàng nói cũng là sự thật, nàng xác thật không có biện pháp tự mình leo xuống bằng thang.
Vi Diễm đau đầu, đưa ánh mắt cho thị vệ, “Còn không mau làm việc? Đỡ công chúa xuống đây!”