【 Đúng là xấu xa ngoài sức tưởng tượng, đã báo cáo người này lên trưởng khoa rồi, tui nghĩ với nhân phẩm của anh ta không có tư cách để làm sinh viên Bách Khoa nữa】
【 Tra nam thế kỷ Phó Viễn Hàng, mặt người dạ thú Phó Viễn Hàng, rác rưởi bẩn thỉu Phó Viễn Hàng, cặn bã xã hội Phó Viễn Hàng! Phó ca ca xông lên đi, tụi tôi sẽ cho anh lên sàn!】
【 Các bạn đều mắng anh ta cặn bã, chỉ có tui đau lòng cho Lục Ngôn QAQ Cao phú soái đỉnh nhất Bách Khoa mà lại bị lừa thảm như vậy, Lục Ngôn bé bỏng mau đến chị ôm cái nào!!】
【 Mấy người bị khùng hay sao mà mắng Lục Ngôn mù mắt, chẳng phải các người cũng bị bề ngoài của Phó cặn bã lừa à? Ôm Lục Tiểu Ngôn một cái, hy vọng em đừng bị ảnh hưởng vì chuyện này, đá bay cặn bã rác rưởi để gặp người tốt hơn nhé!!】
……
Chỉ trong vòng một đêm tất cả mọi người đều biết chuyện này, Phó Viễn Hàng vốn đã nổi tiếng nên giờ càng là không ai không biết không người không hay, mỗi lần nhắc đến hắn luôn kèm theo hai chữ “cặn bã”. Tuy trường tạm thời chưa xử lý nhưng hội sinh viên đã nhất trí bãi nhiệm chức chủ tịch của hắn, tất cả các đoàn thể hội nhóm có liên quan đến Phó Viễn Hàng cũng khai trừ hắn, thậm chí nghe nói bạn cùng phòng với Phó Viễn Hàng còn ném hết đồ của hắn ra khỏi cửa, nếu không có quản lý ký túc xá ngăn cản thì họ đã ném luôn giường hắn.
Nhân vật đình đám thành chuột chạy qua đường, Phó Viễn Hàng từ trường trốn về nhà nhưng theo sau hắn còn có đám đòi nợ xăm trổ đầy mình cầm trong tay gậy sắt lớn.
“Tao thấy mày chẳng xem lời tao ra gì cả.” Một gã đầu trọc liếc mắt ra hiệu, hai tên khác lập tức khống chế Phó Viễn Hàng, gã trọc lấy từ trong túi ra một con dao sắc lẻm vừa ngắm nghía vừa đến gần Phó Viễn Hàng, “Tao đã gặp quá nhiều người như mày rồi, chưa thấy máu chưa đổ lệ. Đã vậy tao sẽ cho mày thấy máu.”
Một gã thô bạo kéo tay Phó Viễn Hàng lên tách ra một ngón. Thấy gã trọc lạnh lùng giơ dao lên định chặt đứt tay mình, Phó Viễn Hàng toát mồ hôi lạnh điên cuồng gào thét: “Khoan đã!! Tôi có tiền!!”
Gã trọc dừng lại rồi liếc mắt nhìn hắn.
“Tôi…… Tôi biết một người, nhà cậu ta rất giàu!” Phó Viễn Hàng vội vàng khai ra thân phận Lục Ngôn, “Chính cậu ta đã mở công ty cho nhà tôi! Năm triệu chẳng là gì với cậu ta cả, chú út rất thương cậu ta, chỉ cần các anh bắt cậu ta lại tống tiền thì nhất định chú cậu ta sẽ đưa!!”
Đây là cách duy nhất Phó Viễn Hàng có thể nghĩ ra.
Không chỉ vì giữ mạng mà còn vì trả thù.
Lục Ngôn đã hại hắn rơi vào tình cảnh này, hắn nhất định sẽ không tha cho đối phương!
Về phần tương lai của mình, trong lòng Phó Viễn Hàng tự an ủi mặc dù tình cảnh hiện giờ rất bi đát nhưng một khi lũ người này lấy được tiền thì hắn sẽ lập tức đưa cha mẹ rời khỏi thành phố này để đến nơi khác làm lại từ đầu!
Mọi chuyện vẫn có thể cứu vãn được!
Mấy gã đòi nợ bàn bạc với nhau. Mục đích của bọn hắn là đòi tiền chứ không phải đánh người, thế là gã trọc gật đầu nói: “Tụi tao sẽ đi xác minh lại. Ba ngày nữa gặp nhau ở sòng bạc cha mày nợ tiền, nếu tụi tao lấy được tiền thì xóa hết nợ. Nếu không thì…… Tiểu tử, mày sẽ không muốn biết kết cục đâu.”
Phó Viễn Hàng run lẩy bẩy, mặt mũi trắng bệch nhìn bọn đòi nợ đi xa.
Ba ngày trôi qua trong lo âu, Phó Viễn Hàng một mực nghe ngóng tin tức nhưng mãi vẫn chẳng nghe nói gần đây có thiếu gia nhà giàu nào bị bắt cóc tống tiền. Hắn và cha mẹ có ý định bỏ trốn nhưng bọn đòi nợ đã sớm lường trước nên lúc nào cũng có người thay phiên canh chừng, không sao chạy thoát được.
Ba ngày sau, Phó Viễn Hàng hết cách đành phải đến sòng bạc như đã hẹn dưới sự giám sát của đám đòi nợ thuê.
Hắn bị dẫn vào một phòng kín mít, bên trong có mấy người, ngoại trừ gã trọc dọa chặt tay hắn và bọn người của sòng bạc thì còn có một người đàn ông trẻ mặc vest mang giày da ngồi trên ghế salon.
“Lục tổng, người đến rồi ạ.” Chủ sòng bạc khúm núm khom lưng nói, nam nhân trên ghế salon ngẩng mặt lên ném ra một ánh mắt lạnh lẽo.
Trong khoảnh khắc đó trái tim Phó Viễn Hàng như ngừng đập. Hắn nhận ra người này.
Chú của Lục Ngôn…… Lục Tự Minh.
Lão chủ sòng đon đả cười hỏi: “Ngài muốn xử thế nào ạ?”
Thấy nam nhân không nói một lời, trong lòng chủ sòng bạc đột nhiên thấp thỏm bất an. Hai ngày trước đàn em về báo cáo tiểu tử nghèo họ Phó kia không có tiền trả nợ nên xúi bọn bắn đi tống tiền một đại gia tên Lục Tự Minh, nghe nói người kia rất thương cháu nên nhất định sẽ đưa tiền ngay. Lão chủ nghe xong thì suýt nhồi máu cơ tim, nhảy dựng lên cốc đầu đàn em: “Đồ ngu! Mày có biết Lục Tự Minh là ai không!? Còn đòi tống tiền anh ta nữa à, mẹ nó sao mày không đòi lên trời luôn đi!!”
Trong mắt những người xa lạ thì Lục Tự Minh chỉ giàu mà thôi, nhưng ai đã từng tiếp xúc và biết rõ quá khứ của y mới hiểu được dưới vẻ ngoài hòa nhã của nam nhân kia ẩn giấu thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào.
Nhưng một người máu lạnh như vậy lại xem cháu mình như tâm can bảo bối.
Thế mà giờ có kẻ hiến kế cho hắn bắt cóc cháu trai Lục Tự Minh!!
Chủ sòng bạc suýt gõ lủng đầu đàn em, sau đó nơm nớp lo sợ chủ động liên hệ với Lục Tự Minh nói rõ đầu đuôi sự việc.
Bởi vậy mới có cảnh tượng bây giờ.
Cả phòng im lìm đáng sợ, mọi người đều nín thở chờ nam nhân trẻ trung khôi ngô kia đưa ra quyết định. Một lát sau y mới lên tiếng: “Tôi không thích thấy máu.”
Mấy tên đàn em trong sòng bạc sững sờ. Nghe nói vị đại gia này cực kỳ tàn nhẫn, sao giờ nói nghe nhẹ nhàng thế?
“Luôn có những cách giúp người ta tỉnh ngộ hữu hiệu hơn bạo lực đổ máu.” Lục Tự Minh mỉm cười nhìn chủ sòng bạc, “Ông chủ Lý thông minh như vậy chắc hiểu ý tôi rồi chứ.”
Bàn tay y đặt trên tay vịn ghế salon giơ lên phía trước mấy tấc rồi điểm nhẹ một cái trong không khí.
Chủ sòng bạc lập tức hiểu ra, gật đầu lia lịa nói: “Hiểu ạ hiểu ạ! Lục tổng cứ yên tâm giao cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ làm nó tỉnh ngộ hoàn toàn!”
Hắn cười xởi lởi đích thân tiễn Lục Tự Minh ra ngoài, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm dặn đám đàn em: “Kéo nó xuống tầng hầm đi. Thiếu nợ thì trả tiền, đây là lẽ thường tình, mày không có tiền thì trả bằng thân xác đi.”
Nãy giờ Phó Viễn Hàng vẫn thấp thỏm lo âu nhìn bọn họ nói chuyện nhưng chẳng hiểu gì, giờ nghe thấy câu này mới phát hiện có gì không ổn, nhất thời trên mặt lộ vẻ khiếp đảm rồi liên tục lui ra sau: “Có ý gì? Các anh muốn làm gì!?” Lão chủ cũng lười để ý tới kẻ gây rắc rối lớn cho mình nên bực bội xua tay. Gã trọc lập tức xông tới túm Phó Viễn Hàng như túm gà con rồi lôi xềnh xệch xuống tầng hầm.
“Thả tôi ra…… Thả tôi ra!! Các anh muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ báo cảnh sát ——”
“Rắc” một tiếng, điện thoại của Phó Viễn Hàng bị đạp vỡ nát, gã trọc cười lạnh rồi thâm trầm nói: “Sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn đâm đầu vào? Xưa nay chẳng ai ép mày vào đây cả, nhưng một khi đã vào thì mày không còn quyền gì nữa đâu —— Đi thôi, tầng hầm là chỗ tốt, ngoại hình mày không tệ chắc sẽ có nhiều người thích đấy.”
——
Điểm hối hận của Phó Viễn Hàng đạt mức tối đa.
Vì quá bất ngờ nên Đường Cửu kinh ngạc nhìn đi nhìn lại bảng điểm mấy lần mới dám chắc nhiệm vụ đã kết thúc mỹ mãn.
Khi đoạn ghi âm kia truyền ra khắp trường, điểm hối hận của Phó Viễn Hàng mới hơn sáu mươi, sao tự dưng lại tăng nhanh thế này?
Thấy Lục Tự Minh mở cửa trở về, trong lòng Đường Cửu đã đoán ra nguyên nhân nên lập tức mang dép lê lạch bạch chạy tới ôm cổ nam nhân: “Chú đi đâu đó?”
“Giải quyết chút chuyện.” Lục Tự Minh thuận thế ôm eo hắn rồi cúi đầu hôn lên má hắn một cái, “Lát nữa công ty phải họp nên trưa nay chú không ăn cơm nhà đâu, bảo dì giúp việc nấu món gì ngon ngon cho cháu đi. Ở nhà phải ngoan nhé, không được ăn linh tinh đâu đấy.”
Y vỗ ót Đường Cửu rồi chuẩn bị đến công ty họp. Đường Cửu ôm cổ y không buông, trái lại còn ôm chặt hơn rồi nhìn Lục Tự Minh chăm chú như không nỡ chớp mắt một giây nào.
Lục Tự Minh bị hắn nhìn làm tim mềm nhũn, nhịn không được cúi đầu hôn lên mắt hắn rồi trìu mến hỏi khẽ: “Sao thế?”
Đường Cửu chân thành nói: “Em sẽ đi tìm anh.”
Lục Tự Minh khựng lại.
“Em sẽ đi tìm anh.” Đường Cửu ôm y, đôi mắt sáng ngời, căn dặn từng chữ, “Anh phải chờ em nhé.”
Ý hắn là sẽ đến công ty Lục thị tìm y, nhưng ẩn ý thật sự trong đó chỉ có hai người hiểu rõ.
“Ừ.” Lục Tự Minh mỉm cười mang theo sự trân trọng và yêu thương vô bờ, nhẹ nhàng hôn lên trán người trong lòng rồi trả lời vừa ôn nhu vừa trịnh trọng:
“Anh sẽ đợi em.”