Thanh Loan giơ tay gãi đầu một cái, không nói lời nào, thật lâu mới nhỏ giọng nói:
“Xuống không được…”
Những cây cột này đều là trụi lủi, nó leo lên rất dễ dàng, nhưng rồi xuống không được. Nó cũng không có võ công giống Chu Nhan có thể phi thân xuống dưới.
Tiêu Minh Xuyên ngẩn người, lập tức đã hiểu. Ở Mai Sơn trong rừng cây có nhiều cành cây, Thanh Loan có thể bám vào. Trong cung cột nhà đều là bóng loáng, nó không có chỗ bám. Tiêu Minh Xuyên đem Tiêu Lĩnh thả đứng trên mặt đất, phi thân lên đem Thanh Loan xách xuống.
“Phụ hoàng thật là lợi hại!”
Tiêu Lĩnh ra sức vỗ tay cổ vũ cho Tiêu Minh Xuyên.
Tiêu Minh Xuyên xoa xoa đầu Thanh Loan, cũng không quản nó nghe hiểu hay không, trực tiếp nói:
“Lần sau không cho bò lên xà nhà, nếu leo lên rồi xuống không được, vậy ở phía trên đó luôn nhé.”
Thanh Loan như hiểu mà không hiểu gật gật đầu. Ý nghĩ trong đầu nó là phải theo sư phụ học võ công, bị người xách xuống dưới thật là mất mặt.
Bình thường trong cung cử hành yến tiệc, Tiêu Lĩnh sẽ không tham gia. Một là mấy năm trước nó quá nhỏ, đi cũng đi không được, căn bản chuyện gì cũng không làm được. Hai chính là thân thể nó không khỏe, cung yến có nhiều người nó không biết, nhiều món ăn nó không ăn được, đi không có ý nghĩa gì.
Thế nhưng năm nay, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du thương lượng dự định mang theo Tiêu Lĩnh tham gia cung yến giao thừa.
Dù sao, ý chỉ phong Tiêu Lĩnh làm Ung Thân Vương đã hạ xuống. Nghi thức sắc phong cũng đã được Lễ Bộ chuẩn bị xong, chỉ chờ đầu xuân khí hậu ấm lên liền cử hành. Tiêu Lĩnh đã bước sang bốn tuổi, cả triều thần văn võ gặp được nó cũng không có mấy người.
“A Du, trẫm dự định như thế này, khanh mang theo Lĩnh Nhi đến muộn một chút, ngồi một lúc rồi đi về trước. Chủ yếu là để triều thần nhìn thấy Lĩnh Nhi.”
Hoàng hậu đang có thai, ai có thể ngăn không cho đi về nghỉ, như vậy Tiêu Lĩnh cũng không cần ở lại yến tiệc quá lâu.
Cố Du không có ý kiến, chỉ là đồng thời nghĩ tới một người khác, liền hỏi:
“Hành Hành có phải đi hay không?”
Vinh Thân Vương năm nay đã thay người mới, tuy rằng Tiêu Ý Hành tuổi còn nhỏ vẫn phải để dòng họ gặp mặt một lần.
“Đương nhiên phải đi, để cho nhũ mẫu ôm nó đến là được.”
Nghe nói phải cùng phụ hoàng và cha tham gia đại yến giao thừa, Tiêu Lĩnh không căng thẳng mà chỉ là hỏi các bạn nhỏ của mình có thể đi cùng hay không.<HunhHn786>
Cố Du nói:
“Hành Hành đi chung với con, Nhan Nhan cùng Loan Loan thì không đi được.”
“Tại sao?”
Tiêu Lĩnh suy nghĩ quá đơn thuần, nó hoàn không nhận rõ nó cùng những người bạn có khác biệt.
Cân nhắc đến thân phận Thanh Loan còn chưa có xác định, Cố Du chỉ cười nói:
“Loan Loan không dùng được đũa, đi cung yến mà dùng tay không lấy thức ăn sẽ bị người khác chê cười. Mà Chu Nhan phải ở lại cùng Nhan Nhan, nên cũng không đi.”
Tiêu Lĩnh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lo lắng nói:
“Con cũng không biết dùng đũa…”
Cố Du không nghĩ tới điều này, không khỏi ngây ngẩn cả người, một lúc mới nói:
“Lĩnh Nhi so với Loan Loan nhỏ hơn, con có thể dùng cái muỗng.”
Tiêu Lĩnh thoáng thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi:
“Vậy Hạ ca ca có tới hay không? Con cũng muốn gặp ca ca.”
“Đương nhiên phải tới, ngày mai Hạ Nhi tới sớm cùng Lĩnh Nhi chơi có được hay không?”
Dù Tiêu Lĩnh hiện tại có bạn chơi, Cố Du vẫn là thỉnh thoảng gọi Cố Hạ tiến cung.
“Quá tốt rồi, con phải nói cho Hạ ca ca biết con cũng đã có muội muội.”
Tiêu Lĩnh cười đến híp mắt.
Biết được tiểu Hoàng tử tham gia cung yến, văn võ đại thần đều rất hưng phấn. Đây là con trưởng của Hoàng đế, vẫn luôn có tin tức nói thân thể Hoàng tử không tốt, mà tiểu Hoàng tử chưa từng xuất hiện ở trước mặt mọi người nên bọn họ cũng không biết mặt. Lần này rốt cục có thể nhìn thấy người thật, ngoại trừ người Cố gia không có ai không chờ mong.
Đại yến Giao thừa tổ chức tại Thái Cực Cung, khoảng cách từ Khôn Ninh Cung đến đó có chút xa, Cố Du cùng Tiêu Lĩnh sẽ ngồi xe đến.
“Lĩnh Nhi, người tham gia cung yến đặc biệt nhiều, con gặp bọn họ đừng sợ hãi, không biết nói cái gì cũng có thể không nói, mà cũng đừng khóc, biết không?”
Cố Du không yên lòng nên dặn dò. Yến tiệc năm nay quy mô lớn chỉ sợ Tiêu Lĩnh không quen.
Tiêu Lĩnh gật gật đầu nói:
“Phụ hoàng nói, con có thể đem những người kia nghĩ thành củ cải lớn.”
Trong cung có lều ấm dùng để trồng rau củ, ở đó có gieo củ cải. Bởi vì Tiêu Lĩnh thích uống canh củ cải, Tiêu Minh Xuyên đã từng dẫn nó đi thăm ruộng củ cải một lần.
Cố Du nghe vậy bật cười, Hoàng đế so sánh thật là trực tiếp, muốn cho Lĩnh Nhi tưởng tượng mình đi thị sát ruộng củ cải.
Long xa (xe ngựa của vua) dừng trước Thái Cực Cung, Cố Du nắm tay Tiêu Lĩnh bước xuống xe, chậm rãi đi vào chính điện.
“Hoàng hậu điện hạ giá lâm! Ung Thân Vương giá lâm!”
Tuy rằng nghi thức sắc phong còn chưa có tiến hành, thế nhưng Tiêu Minh Xuyên đã hạ lệnh sửa lại cách gọi.
Quần thần nghe vậy dồn dập đứng dậy, chắp tay nói:
“Thần tham kiến Hoàng hậu điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! Thần tham kiến Ung Thân Vương điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”
Tiến vào điện, Cố Du buông lỏng tay, ra hiệu Tiêu Lĩnh tự mình đi. Tiêu Lĩnh ngẩn người, bước đi từng bước.
Tiêu Lĩnh bình thường phạm vi hoạt động chủ yếu là Khôn Ninh Cung, Càn An Cung, thỉnh thoảng đến Từ Ninh Cung. Ngày thường nhìn thấy cũng chỉ là nhũ mẫu cung nữ thái giám. Lúc này Thái Cực Cung toàn là người và người, rất rất nhiều so với tưởng tượng của nó, mà bọn họ ai cũng đều đang nhìn nó.
Tiêu Lĩnh bất tri bất giác dừng bước lại, tò mò nhìn trái nhìn phải, cảm thấy những người này căn bản cũng không giống như củ cải lớn.