Là vì không còn cách nào khác chứ sao nữa, rơi vào tay Tiêu Lâu nhất định sẽ chết, chạy vào Bách Quỷ thành thì có thể sẽ chết, ta đương nhiên là chọn cái sau rồi. Tô Bạch cũng đang cực kỳ lo lắng, Bách Quỷ thành chỉ mở một lần vào lúc mặt trời lặn ngày mười lăm hàng tháng, muốn vào thì dễ muốn ra thì khó, giờ có muốn đi cũng phải đợi tới ngày mười lăm tháng sau, vào Bách Quỷ thành để tránh thoát Tiêu Lâu, cũng không biết là đúng hay sai đây.
Vết thương trên người Mộ Thanh Giác vẫn chưa kịp chữa trị, lại phải nhẫn nại bôn ba lâu như vậy, cũng không còn nhiều tinh lực, y dùng vẻ mặt chuyên chú nhìn người bên cạnh, Mộ Thanh Giác thấp giọng nói: “Ta không có ý trách cứ hay hoài nghi sư huynh, chỉ là về sau những chuyện nguy hiểm cứ giao cho ta là được.”
Ánh mắt y trực tiếp bao phủ lấy Tô Bạch, rõ ràng bản thân đang bị trọng thương còn băn khoăn lo lắng cho sự an toàn của người khác, trong lòng Tô Bạch chua sót ê ẩm, lại như có một dòng nước ấm chảy dọc toàn thân, hắn nhìn y, trong đầu có một thanh âm không ngừng vang lên: Tô Bạch, ngươi nên thử tin tưởng y nhiều hơn một chút.
Mi mục thanh lãnh chợt ôn hòa, đôi mắt sáng ngời trong suốt như nước, Tô Bạch trịnh trọng nói: “Mộ Thanh Giác, chờ chúng ta an toàn thoát khỏi đây, ta sẽ nói hết tất cả cho ngươi biết.” Nói hết chân tướng mọi chuyện cho ngươi, chúng ta thẳng thắn thành khẩn với nhau.
Mộ Thanh Giác nhìn biểu tình chân thành của Tô Bạch, như hiểu ra điều gì, liền cười đặt trán kề vào trán hắn, vui sướng trong mắt như muốn hóa thành thực chất, “Ta chờ.”
“Nè, hai người đang nói cái gì vậy?” Bạch Phàm vịn một thân cây, hơi có vẻ ngạc nhiên kính nể nhìn về phía Tô Bạch, “Sư huynh, huynh quá là lợi hại nha, cái này mà cũng nhịn được.”
“Đương nhiên, ta chính là người muốn chinh phục thế gi… Oẹ!” Chỉ lo nói chuyện với Bạch Phàm, nhất thời quên thôi miên bản thân, hậu quả là một ‘người qua đường’ với nửa bên mặt hư thối đập thẳng vào mắt hắn, Tô Bạch lập tức cảm thấy dạ dày như cuộn lại, vội vàng chạy ra, tùy tiện tìm một gốc cây mà nôn, thiếu chút nữa ói luôn cả túi mật ra ngoài.
Mộ Thanh Giác đầy mặt đau lòng vỗ nhẹ lưng hắn, “Có dễ chịu hơn chút nào không?”
Tô Bạch lắc đầu, khóc không ra nước mắt, phiên bản chữ quả nhiên là không thể so sánh với phiên bản người thật được, cảnh tượng này thật sự là khủng cmn bố, anh bị dọa suýt tè ra quần luôn đây này.
Mấy người nôn đến sức cùng lực kiệt, cuối cùng Diệp Mính lấy ra mấy viên đan dược có tác dụng thanh tâm nhuận phế, mấy người uống xong mới thấy dễ chịu hơn một chút. Không ai muốn đi ra đường tìm ngược, đành tìm một góc có lương đình, ngồi xuống nghỉ ngơi. Mộ Thanh Giác ngồi một bên nhắm mắt tu luyện, Tô Bạch đứng một bên canh giữ, trong lòng âm thầm suy nghĩ đối sách.
“Đây rốt cục là chỗ quỷ quái nào, quả thực giống như địa ngục trần gian vậy, sư huynh, chúng ta vẫn nên ra ngoài đi?” Bùi Nhiên ôm đầu tru lên, mọe nó, làm một đứa nhan khống, bảo y đối mặt với đám ‘người qua đường’ này quả thực là muốn giết y mà!
Tô Bạch trợn trắng mắt, “Nếu ngươi muốn bị bắt đi làm con rối thì cứ tiếp tục kêu đi.”
Bùi Nhiên lập tức câm như hến. Diệp Mính lấy túi trữ vật ra, cẩn thận kiểm kê xem có loại đan dược nào mà hiện tại có thể sử dụng được không, nghe Tô Bạch nói vậy liền nhìn về phía hắn, “Nói như vậy những ‘người qua đường’ kia đều là con rối bị khống chế?”
Tô Bạch gật đầu, sắc mặt khó coi, nếu sớm biết có ngày hôm nay hắn nhất định sẽ không viết ra cái phó bản(1) khủng bố này, thật sự rất dọa người mà, “Trong Bách Quỷ thành đều là quỷ tu và con rối, căn bản không có một người sống nào.”
Mọi người đồng thời rùng mình một cái, nhất là câu ‘không có một người sống nào’ thẳng tắp truyền vào tận sâu trong óc, ngay cả Kỳ Lân và Đào Bảo cũng cảm nhận được sự sợ hãi của họ, ngoan ngoãn lui vào một góc.
“Con đường tu luyện của quỷ tu chính là làm trái Thiên Đạo, nghịch thiên cải mệnh, nhiễu loạn sự luân hồi của tam giới. Đây vốn là chuyện hao tổn âm đức(2), tại sao nơi này lại có nhiều quỷ tu như vậy, kẻ nào đã biến những người này thành con rối?” Ngữ khí của Mạc Ngôn tràn ngập phẫn nộ, thần hồn của người bị biến thành con rối sẽ bị người khác khống chế, phong ấn trong thân thể họ, không có cách nào đi vào luân hồi, sau đó sẽ trở thành một cái xác không hồn, thuật luyện con rối từ trước tới giờ đều bị đa số tu sĩ khinh bỉ, còn bị các danh môn chính phái coi là cấm thuật, bất cứ ai nhìn thấy người khác sử dụng thuật luyện con rối đều có quyền tru sát. Vậy rốt cục là kẻ nào đã thực hiện hành vi phạm tội nham hiểm này?
Do phương thức tu hành quá mức âm độc nên quỷ tu thường xuyên bị các môn phái khác đuổi giết, bình thường đều ẩn nấp ở chỗ tối, số quỷ tu trên đại lục Cửu Châu không phải là ít nhưng tu sĩ bình thường rất khó gặp được, nguyên nhân là quỷ tu luôn tránh tầm mắt của bọn họ để bảo vệ mạng sống. Nếu nói Vô Thượng tông là đệ nhất tông phái trên đại lục Cửu Châu thì Bách Quỷ thành xứng đáng là địa bàn tập trung lớn nhất của quỷ tu. Sở dĩ mấy người chưa từng nghe nói về nó, thứ nhất là do tuổi trẻ ít trải nghiệm, thứ hai là vì Bách Quỷ thành đã lánh khỏi thế gian từ mấy trăm năm trước, người thường cho dù ngẫu nhiên nghe qua cái tên này cũng không biết nó nằm ở đâu.
“Tại sao vừa rồi trên đường chỉ thấy mỗi con rối mà không thấy bóng dáng quỷ tu nào?” Diệp Mính nhìn về phía khu phố xa xa, nói với Tô Bạch.
“Đương nhiên là không nhìn thấy, bởi vì quỷ tu đều bị giam cầm trong động phủ của người kia, nghe theo hiệu lệnh của hắn.” Tô Bạch chỉ nghĩ sơ qua cũng đã biết đáp án, “Chẳng lẽ các ngươi không chú ý tới chuyện tại sao những con rối ngoài kia đều mặc áo trắng mà người mở cửa cho chúng ta lại mặc áo đen sao?”
Bạch Phàm hơi hơi cúi đầu, “Chẳng lẽ đó là quỷ tu?”
Tô Bạch gật đầu, nhìn lướt qua thần sắc của mọi người, trong lòng hắn hiểu rõ, “Các ngươi muốn biết ai đã khống chế bọn họ, mà Bách Quỷ thành này nằm trong tay ai đúng không?”
“Dạ phải.” Mọi người tò mò.
“Người đó tên là Phong Vô Tình.” Tô Bạch than nhẹ một tiếng tưởng như không thể nghe thấy, trong lòng lo sợ, không biết vị tổ tông kia tối nay có muốn tuần thành hay không? Nếu hắn giống trong nguyên tác, nửa đêm động kinh ra ngoài tản bộ thì bọn họ phải né tránh hắn như thế nào đây?
“Phong Vô Tình?” Mọi người liếc nhau, đều cảm thấy tò mò, bọn họ chưa từng nghe qua cái tên này.
“Phải, thành chủ của Bách Quỷ thành, Phong Vô Tình.”
~Hết chương 87~
(1) Phó bản: Đây là một thuật ngữ trong game có nghĩa là một bản đồ cách biệt khác. Mỗi phó bản có boss và quái riêng. Cái này bạn nào chơi game online chắc biết, cũng không có gì khó hiểu. J))
(2) Âm đức: nghĩa là làm việc tốt mà không cho người khác biết, hay hiểu cách khác là lặng lẽ đi làm, đây được gọi là âm đức. (bạn nào muốn hiểu rõ hơn thì tìm hiểu trên mạng ha)