Dứt lời, Dương Sóc xoay người, sau một khắc, hắn bị ôm lấy. Đương nhiên, là Cố Diễm…
Dương Sóc dừng một chút, cái ôm của Cố Diễm có chút lạnh, Dương Sóc kìm lòng không được đưa tay nắm lấy hai tay đối phương.
“Cố Diễm…” Khi lên tiếng mới phát hiện giọng nói đã khàn khàn.
Cố Diễm càng ôm chặt Dương Sóc thêm hai phần, “Dương Sóc… nhanh nhớ lại chút đi.”
Dương Sóc rũ xuống mí mắt khẽ gật đầu, nhẹ nhàng ứng tiếng, “Ừ.”
Có thứ gì đó, trong nháy mắt mềm mại giữa hai người…
Sau khi rời khỏi đại trạch Cố gia Dương Sóc cũng không phải đợi bao lâu, Cố Diễm nói “nhanh” là thật sự nhanh. Chạng vạng tối ba ngày sau, Cố Diễm xuất hiện trước mặt Dương Sóc.
“Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi Bắc Kinh.”
Dương Sóc thật sâu liếc nhìn đối phương, “Ừ… chọn được người chưa?”
“Anh, em, Chu Châu, Liễu Phi Tuyết.” Cố Diễm thản nhiên nói.
Dương Sóc hơi dừng một chút, nghĩ đến người đàn ông kia, vì vậy thuận miệng nói ra.
Cố Diễm lắc đầu, “Em đã xử lý tốt rồi.” Một câu liền bỏ qua.
Dương Sóc hơi bất đắc dĩ, nhưng trừ cái đó ra đáy lòng còn có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông kia, hắn cũng không muốn đối phương thời thời khắc khắc xuất hiện bên cạnh hắn cùng Cố Diễm…
Sau khi quyết định, Dương Sóc đi tìm Trương Quân, không có gì ngoài ý muốn nhận lấy tiếng hét thảm của đối phương, sau đó liều mạng muốn đi theo bên cạnh, nhưng Dương Sóc cự tuyệt vô cùng kiên định. Cuối cùng, Trương Quân chỉ có thể cực kỳ bất đắc dĩ, sau đó “một hàng nước mắt một dòng nước mũi” vẫy tay từ biệt với Dương Sóc.
“Dương Sóc, cậu nhất định phải bình an trở về, chúng tôi đều ở chỗ này chờ cậu đó.”
“Ừ.” Dương Sóc có chút cảm động.
Trương Quân liều mạng ôm lấy Dương Sóc, thời gian lâu đến nỗi thẳng đến mặt Cố Diễm cùng Liễu Phi Dương đều có chút đen mới vô cùng chậm vô cùng chậm thả ra, được gọi là lưu luyến không rời.
Dáng dấp này thật sự là khiến người vốn có chút thương cảm ly biệt toàn bộ đều biến mất không thấy.
Trương Quân này, thật đúng là một tên ngốc chính cống! Để người ta vô cùng không nói nỗi…