Không đến mười năm, hắn đã dần thích ứng với thân phận phụ thuộc nhân loại này, nhưng hắn làm người ba kiếp rồi, nhân loại bình thường cũng không thể so sánh.
Trình Tử Chanh không hiểu nhìn Đường Tam, lại nhìn Vũ Băng Kỷ, không rõ Vũ Băng Kỷ hiểu rõ cái gì, nhưng nàng chưa từng thấy Vũ Băng Kỷ nhảy nhót như thế, bình thường Đại sư huynh đều có bộ dạng trầm ổn. Chỉ cần hắn cao hứng, Trình Tử Chanh tự nhiên cũng sẽ cao hứng.
“Tiểu Đường, ngươi thật là lợi hại! Vậy còn ta, ngươi cảm thấy Kim Bằng Biến của ta thế nào?” Trình Tử Chanh nhìn về phía Đường Tam.
Đường Tam nói: “Đại Bàng khi đón gió liền có thể bay xa chín vạn dặm. Về phương diện phi hành, Kim Bằng là cường đại nhất trong Yêu Quái Tộc, nhất là phi hành đường dài. Cho nên ngươi phải đem ưu thế phi hành phát huy, một là tốc độ, hai là phản ứng. Hai phương diện này hiện tại ngươi có chút chưa đủ.”
“Ta đề nghị ngươi rảnh thì bay nhiều hơn, có thể thử nghiệm phi hành tầm thấp trong rừng, dưới tình huống tận khả năng tăng tốc né tránh cây cối trong rừng. Như vậy, kỹ xảo phi hành của ngươi sẽ tăng lên. Còn có khi tiến thân, nhất định phải trong thời gian ngắn bay lên, bởi vì chỉ có bay lên, năng lực của ngươi mới có thể hoàn toàn phát huy ra được. Một khi không thể phi hành, thực lực của ngươi chỉ sợ không phát huy được một nửa. Không nên thử nghiệm cùng người khác chiến đấu trên mặt đất, đó không phải là chiến trường của ngươi, không nên làm.”
Trình Tử Chanh kỳ thật chỉ tuỳ tiện hỏi, không nghĩ tới Đường Tam lại cho mình đề nghị rõ ràng như vậy, so với lão sư còn nhiều hơn. Trong thời gian ngắn, nàng không khỏi có chút sững sờ.
Vũ Băng Kỷ ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu: “Có đạo lí. Trong rừng cây thử nghiệm phi hành tầm thấp, rất có ý tứ! Chanh tử, ta cảm thấy ngươi có thể thử xem. Đại bàng đón gió có thể đi xa chín vạn dặm, những lời nói này rất hay. Tiểu Đường ngươi thật tài tình.”
Đường Tam cười nói: “Ta chỉ tuỳ tiện nói một chút. Sư tỷ nếu cảm thấy có trợ giúp thì có thể thử xem.”
“Ừ ừ.” Trình Tử Chanh cũng là người thông minh, Đường Tam nói mà Vũ Băng Kỷ cũng khẳng định như vậy, làm cho nàng đem lời nói này ghi nhớ sâu.
Vũ Băng Kỷ nói: “Tiểu Đường, còn phương pháp áp súc Phong nguyên tố thì sao? Phong nguyên tố vô cùng không ổn định, muốn áp súc là chuyện không dễ dàng. Ngươi làm như thế nào có thể cải biến được tình trạng không ổn định này?”
Đường Tam nói: “Cái này phải xem tần số nguyên tố rồi, tương đối mà nói là dành cho tất cả các nguyên tố không ổn định. Nếu như dựa vào tần số của nguyên tố mà xảo diệu sắp xếp, như vậy, bọn nó có thể tiến hành dung hợp ở trình độ nhất định. Dung hợp càng cao thì chính là bộ dạng áp súc. Ta làm mẫu đơn giản cho các ngươi xem.”
Nói xong, tay phải hắn nâng lên, thanh quang lập loè, một luồng gió xoáy nho nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Gió xoáy màu xanh kia xoay tròn trên tay, đặc tính tự do của Phong nguyên tố triển khai.
Đường Tam lại duỗi tay trái ra, một luồng gió xoáy khác lại xuất hiện, gió xoáy này cũng không khác lắm với cái trước.
Sau đó, hai cánh tay dần dần tiếp cận, hai gió xoáy rõ ràng có chút bài xích nhau, trong quá trình tiếp cận đều bị đối phương thổi trúng, có chút không ổn định, đung đưa.
“Nhìn rõ ràng.” Đường Tam nhắc nhở một câu. Sau đó hai tay tách ra một chút, làm cho hai gió xoáy kéo dãn khoảng cách. Thanh quang lập loè, hai gió xoáy tựa hồ phát sinh một ít biến hoá rất nhỏ.
Thời gian dần qua, ngay cả Trình Tử Chanh đều nhìn ra biến hoá, tần suất xoay tròn của hai gió xoáy dần giống nhau.
Khi Đường Tam để cho hai gió xoáy tiếp cận lần nữa, bọn nó vẫn có chút rung rung, nhưng cảm giác bài xích không rõ ràng như lúc trước. Khi hai gió xoáy đụng nhau, bọn nó vậy mà sinh ra một lực hút, bắt đầu dung hợp, hơn nữa rất nhanh hoà thành một thể.
Nguyên bản hai gió xoáy biến thành một, màu sắc rõ ràng đậm hơn một chút, Phong lực cũng càng mạnh, vững vàng xoay tròn trên tay Đường Tam.
Một màn này đối với Trình Tử Chanh rất kì dị, nhưng mà đối với người khắc khổ nghiên cứu khống chế nguyên tố như Vũ Băng Kỷ, quả thực như đã tìm được con đường mới.
“Cùng tần suất xoay tròn?”