Kỳ thật đối với Diệp Mặc mà nói, xuống xe ở đây là tốt nhất. Bản thân hắn đã có nhiều phiền toái. Không ngờ tùy tiện vẫy một chiếc xe, phiền toái của chủ xe còn nhiều hơn cả hắn. Nhưng nếu hắn xuống xe ở chỗ này, trong lòng lại cảm thấy bất an. Hắn không phải người vô tình.
Khi cần người khác trợ giúp, vẫy tay là được rồi. Hiện tại người khác có phiền toái, hắn vỗ mông bước đi. Bất kể nói thế nào, Diệp Mặc đều cảm thấy không thể chấp nhận được.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày, lần lữa không xuống xe, Vũ Học Dân thúc giục nói:
– Anh Diệp, nhanh xuống xe đi. Thế lực mà tôi đắc tội quá lớn. Có lẽ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ đuổi kịp. Thậm chí có thể đang chờ chúng tôi ở phía trước.
Diệp Mặc khẽ cười nói:
– Tuy rằng tôi không biết người anh Vũ đã đắc tội là ai, nhưng tôi thật sự rất muốn ở lại giúp anh. Dù sao lúc trước anh cũng từng giúp tôi. Nếu tôi không giúp anh, nói thế nào cũng không phải. Tôi nghĩ nhiều người, là thêm một phần lực lượng. Mong anh Vũ không nên ghét bỏ.
Vũ Học Dân liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, thở dài nói:
– Cuối cùng tôi đã hiểu được vì sao anh lại đắc tội với cán bộ địa phương. Với tính cách này của anh, nếu không đắc tội với người mới là chuyện lạ. Tuy nhiên tôi cũng rất thưởng thức tính cách này của anh. Đáng tiếc không thể cùng anh uống một chén. Anh Diệp, người tôi đắc tội bây giờ cũng không phải là người bình thường. Cũng tuyệt đối không phải loại cán bộ nho nhỏ anh đã đắc tội có thể sánh bằng. Về phương diện này chắc anh không hiểu. Tôi cũng không giải thích với anh. Anh nên nhanh xuống xe đi.
Thấy Vũ Học Dân kiên trì nói như vậy, Diệp Mặc cũng không có cách nào, chỉ có thể nói:
– Nếu như vậy, anh Vũ, thành phố kế tiếp là chỗ nào?
– Thị trấn Yết Mưu, là một thị trấn nhỏ. Tuy rằng lái xe chỉ cần hai mươi phút, tuy nhiên đi bộ sẽ lâu hơn một chút.
Vũ Học Dân tưởng rằng Diệp Mặc muốn đi bộ đến thị trấn nhỏ phía trước để nghỉ ngơi, vì thế giới thiệu sơ qua một chút.
– Tốt lắm, anh Vũ có thể đưa tôi đến thị trấn nhỏ đó là được rồi. Tới thị trấn nhỏ tôi cũng có thể tìm được xe khác. Chút chuyện đó, hẳn là anh Vũ sẽ không từ chối chứ?
Diệp Mặc thản nhiên cười nói.
– Ôi… Hai mươi phút đã đủ bọn họ tìm được tôi. Nếu như vậy, tôi sẽ giúp anh một lần. Tôi đi đường nhỏ, nói không chừng thật sự có thể tránh được bọn họ cũng nên.
Nói xong Vũ Học Dân quay đầu xe. Chiếc xe nhanh chóng chuyển vào một đường nhỏ. Tuy rằng là đường nhỏ, nhưng Vũ Học Dân lại lái nhanh hơn.
Sau cuộc điện thoại của Úc Diệu Đồng hơn hai mươi phút, ở rất xa phía trước, đã có thể thấy ánh đèn đường của thị trấn nhỏ. Bỗng nhiên, những tiếng động bắt đầu gầm rú. Vũ Học Dân dừng lại xe, cũng không nói gì, sắc mặt càng thêm khó coi.
Diệp Mặc khẽ gật đầu. Thảo nào Vũ Học Dân sợ hãi như vậy. Anh ta quả thật có lý do để sợ. Khả năng của những người này mạnh không phải tầm thường. Không ngờ ngay cả máy bay trực thăng đều có thể điều tới. Tiếng động lớn kia, chính là tiếng gầm rú của máy bay trực thăng.
– Rất xin lỗi anh Diệp. Đã liên lụy đến anh rồi. Hiện tại có muốn chạy cũng chạy không được nữa. Bọn họ đã phát hiện ra chúng ta. Hiện tại, nếu anh muốn đi một mình, cũng đi không được.
Vũ Học Dân nói xong cũng không để ý tới Diệp Mặc, mà nắm lấy tay Úc Diệu Đồng, không hề che dấu vẻ lo lắng và đau đớn trong mắt.
– Học Dân, không có vấn đề gì. Chỉ cần chúng ta có thể ở cùng với nhau là được rồi. Gã có thể ngăn cản chúng ta sống cùng một chỗ. Chẳng lẽ còn có thể ngăn cản chúng ta chết cùng một chỗ sao?
Lúc này, không ngờ Úc Diệu Đồng lại không hề có chút khẩn trương nào.
– Trước khi anh chết, cũng muốn liều mạng với bọn họ.
Bỗng nhiên, Vũ Học Dân nói với vẻ tàn nhẫn. Đồng thời, anh ta từ chỗ ngồi lấy ra một khẩu súng. Sau đó, anh ta lấy ra một con dao găm đưa cho Diệp Mặc:
– Cái này anh cầm để phòng thân đi. Ôi.
Diệp Mặc mỉm cười xua tay nói:
– Không cần, tôi có đồ phòng thân cho mình rồi.
Vũ Học Dân vốn chỉ có chút áy náy vì đã lôi kéo Diệp Mặc vào phiền phức này. Lúc này anh ta lại thấy có vài phần kính trọng Diệp Mặc. Người ta đã điều động cả máy bay trực thăng tới, Diệp Mặc không thể không biết đối thủ của anh ta mạnh tới mức nào. Nhưng đến bây giờ, hắn vẫn tỉnh táo, chứng tỏ hắn cũng không phải là một người đơn giản.
Nghĩ đến đây Vũ Học Dân lại nói:
– Anh Diệp, anh biết Thiết Giang không?
Diệp Mặc lắc đầu. Hắn thật sự chưa từng nghe nói về Thiết Giang.
Vũ Học Dân lại tiếp tục nói:
– Anh chưa từng nghe nói về Thiết Giang cũng không phải là lạ. Bởi vì anh không phải người trong giới. Thiết Giang là bang phái duy nhất trong nội địa không chịu sự khống chế của Nam Thanh. Tuy rằng bọn họ không lớn bằng Nam Thanh, nhưng Thiết Giang lại có thể thoát khỏi sự kiểm soát của Nam Thanh. Có thể nói quả thật là bang phái đứng đầu nội địa. Thế lực Nam Thanh đã không còn ở nội địa, bọn họ đã chuyển ra nước ngoài.
– Thiết Giang lợi hại như vậy, bởi vì lão đại của Thiết Giang tên là Thiết Sơn. Thiết Sơn có một ngoại hiệu gọi là Thiết Tác Hoành Giang. Cái tên Thiết Giang này cũng bắt nguồn từ ngoại hiệu của ông ta. Người tôi đắc tội chính là người đứng thứ ba trong Thiết Giang. Tên gã là Hoàng Kỵ. Anh chỉ cần nhìn gã có thể quang minh chính đại điều động máy bay trực thăng đến đây, cũng hiểu được thực lực của gã lớn tới mức nào. Toàn bộ Thiết Giang ngoại trừ Thiết Sơn và Nhị bang chủ thường không lộ diện, trên thực tế người lớn nhất chính là Hoàng Kỵ.
– Tuy rằng Hoàng Kỵ là nhân vật số ba, nhưng hiện tại Thiết bang chủ đã rất ít hỏi tới những chuyện khác. Phần lớn mọi chuyện đều do Hoàng Kỵ quản lý. Cho nên trên quyền lực thực tế của gã lại rất lớn.
Tuy rằng Vũ Học Dân không nói thêm gì nữa, nhưng Diệp Mặc đã hiểu được, đắc tội Hoàng Kỵ, trên cơ bản chẳng khác gì đắc tội với lão đại với thực lực mạnh mẽ. Khó trách anh ta cũng không có ý chí chiến đấu. Trong tình huống này, anh ta nhiều nhất chỉ là liều mạng kéo theo mấy kẻ chôn cùng mà thôi.