Nghe Nhã Tịnh hỏi, Tư Đồ Kha Luân càng khó hiểu hơn.
– Ta vẫn ổn, nhưng nàng bây giờ là như nào?
Nhìn qua không thấy bóng ai, Nhã Tịnh đành lắc đầu.
– Chuyện còn rất dài, ta cũng không biết nên kể từ đâu.
– Muội có cần ta giúp gì không?
Nhìn qua ánh mắt trân thành của Tư Đồ Kha Luân nàng mỉm cười lắc đầu, hắn chỉ là Vương tử ngoại quốc. Ở đây là quốc gia của Lang Minh Triết, hắn không thể làm gì khác. Nếu không e rằng bình yên được đổi bằng bao xương máu người sẽ bay biến.
– Cảm ơn huynh, ta ở đây rất tốt! Nếu có thể, thi thoảng huynh có thể tới đây chơi!
Nhã Tịnh mỉm cười, sau đó thấy người đi tới nàng chỉ đành nói lời từ biệt mà rời đi. Nhã Tịnh chẳng mấy quan tâm, chỉ là đôi khi cũng thật trớ trêu thay.
Sớm hôm sau, Nhã Tịnh mới tỉnh lại A Hoa đã ở cạnh nàng. Lang Minh Triết đã sớm lên triều, nhìn nàng tỉnh A Hoa liền có chút khó xử. Nhã Tịnh nhìn A Hoa thở dài, con nhóc này. Có gì liền viết hết trên mặt, không che giấu gì cả.
– Sao thế?
– Ta nghe rằng vị công chúa Tây Vực kia tới đây để muốn hòa thân, trước kia vị công chúa ấy đã từng cứu mạng Lang vương. Bây giờ nàng ta muốn trở thành phi tần trong cung.
Nhã Tịnh vừa nghe liền biết ai đứng sau giở trò trẻ con này, chỉ là nàng nhếch môi chẳng quan tâm. Lang Minh Triết đã không giữ đúng lời chẳng phải lần một. Bây giờ nàng chỉ không biết, hắn tính làm gì để nàng chấp nhận thuận theo hắn cho công chúa Tây Vực vào hậu cung của mình. Vẽ lên đôi mày, Nhã Tịnh không chọn trang điểm quá đậm nữa. Chẳng thể che giấu đi vẻ mặt mệt mỏi, nàng đi thỉnh an thái hậu. Nàng và thái hậu cũng không tính là thân thiết, bà ta cũng chỉ là mẹ nuôi của Lang Minh Triết mà thôi. Bình thường hai người họ tránh được nhau cứ tránh, hôm nay Nhã Tịnh xuất kích chỉ là muốn trốn tránh đám người kia mà thôi.
– Hoa đang nở, thật đẹp nhỉ? Mẫu hậu, người xem, hôm nay trời đẹp như vậy. Ta cùng người dạo hồ sen nhé?
Nhã Tịnh đem vẻ mặt cười cười đỡ lấy người trước mắt. Thái hậu nhìn nàng, bà mỉm cười hiền từ.
– Được!
Sau khi dạo hồ sen xong, quả nhiên chưa được lâu khi họ đang ngồi ở đình hóng mát công chúa Tây Vực liền tiến tới.
– Thái Hậu vạn thọ vô cương, Hoàng Hậu an!
Nhã Tịnh cùng Thái Hậu mỉm cười trùng hợp nhìn qua nhau, chậc. Có vẻ kịch hay sắp bắt đầu rồi!
– Người là công chúa Tây Vực nhỉ?
Nhã Tịnh lên tiếng hỏi, nàng ta mỉm cười không cần tới sự cho phép liền đứng lên hiên ngang nhìn vào nàng.
– Đúng vậy, người có thể gọi ta là Tư Hạ!
Thái Hậu nghe vậy, tay cũng đặt tách trà xuống nhìn nàng ta nói.
– Quả nhiên, tên cũng như người. Một chút phép tắc cũng không để ý!
Nhã Tịnh cúi đầu cười, nàng ta nghe vậy có chút ngại ngùng nhưng vẫn ngẩng cao mặt mà nói.
– Ta ở bên ngoài, vốn dĩ quen thuộc binh đao. Không giống với các tiểu thư khuê các nhàm chán, vậy nên mới không rõ lễ nghi. Hơn nữa nơi đây là quốc gia khác, ta cũng không rõ lễ nghi các người, mong thái hậu bỏ quá!
– Không biết Tư Hạ công chúa đã nghe qua khi tới nơi khác ít nhất cũng nên biết một chút quy tắc nơi đó hay chưa? Giống như khi người tới đây, ta cũng đã học qua nghi lễ của Tây Vực để tiếp đón người cũng vậy. Đây đã không còn là Tây Vực của người.
Một lời nhắc nhở nho nhỏ để nàng ta thu nhỏ lại cái tôi của mình, nhưng có vẻ như cái tôi của nàng ta quá lớn thì phải!
– Lang ca ca nói ta có thể chơi đùa tùy thích, cũng không cần quá câu nệ quy tắc trong cung!
Chậc, còn có cả Lang Minh Triết chống lưng. Đem nàng ta tới, cho nàng ta chống lưng để ép nàng nghe lời sao? Nhã Tịnh biết, vì quan hệ hai nước Tư Hạ này nhất định nhập cung. Nhưng Nhã Tịnh một khi đã không được thoải mái, nàng e sẽ khiến hắn cũng không được thoải mái đâu.