Lệ Phi nhận qua xem một hồi đáp: “Thuộc hạ hiểu rồi, sẽ cho đi bố trí liền.”
Nói xong, hắn lập tức vội vã ra đi, còn lại Lý Khánh An một minh trầm tư, rốt cuộc vì sao Lý Lâm Phú muốn nhắm nhúng tay vào vụ này. dụng ý của lão là gì?
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.trên đường phường An Đức vẫn người qua người lại, ai nấy đều bước đi vội vã đề kịp về nhà dùng cơm. Lúc này một nam từ cỡi ngực người mặc trang phục nha dịch đi vào cửa phường. Mật hắn đầy mệt mới, ngang nhiên trái phải trên đường, như có vẻ vội vàng lắm.
Tên nam tử này họ Tiêu, là Pháp tào huyện Vạn Niên. Trong hệ thống quan trường nhà Đường, bọn họ chỉ thuộc nhóm lợi, chức không có phẩm cấp, địa vị tương đối thấm, chỉ nhiều ruộng Vĩnh Nghiệp hơn người thường một ít, mỗi tháng được thêm tí tiền trợ cấp từ công gia. Còn phẩm lộc. hay gạo thì còn ít ôi hơn, chỉ đủ nuôi miệng ăn trong nhà. nên vị Tiêu Pháp tào này cũng tìm cách kiếm theo việc làm. Năm mới sắp sửa. hàng hóa đại tông lần lượt vào Kinh, hắn vừa tìm được thêm một việc làm từ phía chợ Tây, canh gác kho hàng cho một cửa hàng gạo về đêm, cứ thế tiền công một đêm năm mươi văn.
Vừa mở cử. một thiếu phụ vải thô bước ra chỉ vào nhà nhỏ giọng nói: “Nhà có khách.”
“Là ai?” Tiêu Pháp tào có vẻ không mấy vui, sao lại có người chọn giờ cơm mà đến thế này!
“Là mấy vị quân quan, đứng đầu là một quan chỉ huy. bọn họ nói quen phu quân, nên thiếp cũng không biết nên mời cơm họ hay không, dẫu sao gạo trong nhà không còn nhiều.”
“Để ta đi xem thử.”
Tiều Pháp tào ngạc nhiên trong lòng. Vừa đẩy cửa vào viện, mà hắn thấy đau cả đầu. Trong viện nhà hắn lúc này đang có mấy tên binh sĩ Tuần Tra doanh đang đứng, tên quan quân mật dài kia đang dạy đứa con sáu tuổi của hắn bắn cung. Hắn có biết người này, là phó lợi Tuần tra doanh Lệ Phi Thú Dư.
“
Lệ Phi tướng quân, các ngài… có việc gì ư?” hắn gãi gãi đầu hỏi.
Lệ Phi Thú Dư thà cậu bé ra cười ha hà nói: “Ta có chút việc nhỏ cần tìm Tiêu Pháp tào.”
“Việc chỉ thế ạ?”
Trong lòng hắn có phần bất an, không lễ việc đi làm thêm của mình đã bị phát giác ư? Nghĩ lại cũng không phải, hắn làm thêm tại chợ Tây, thì liên quan gì đến tuần tra huyện Vạn Niên?
“Tiêu Pháp tào, chúng ta nói bên ngoài này không tiện, vào nhà nói.”
“Được, mời vào!”
Hắn dẫn bọn họ vào nhà, lại nheo mất ra hiệu cho nương tử. bảo nàng không phải nấu cơm.
Lệ Phi vừa ngồi xuống đả rút hai mươi năm lượng bạc ra đưa hắn.
Hắn tròn xoe mắt nhìn những nén bạc trắng xóa, ấp úng nói: “Ngài… đây là..ý gì
ạ?”
“Không có chi, bọn ta chỉ muốn làm một vụ giao dịch với ngươi?”
“Cái gì… giao dịch?”
“Người Dương Châu hôm nay lục soát được là do ngươi chù đạo chứ?”
Hắn ngớ người một lúc nói: “Vụ này do Vương huyện úy chú đạo. ta chỉ là phó thú của ngài.”
“Chí ít ngươi biết rõ toàn bộ sự tình, đúng không?”
“Điều này đương nhiên, có điều việc này rất rắc rối, phải điều tra cả đêm, ta tối này còn có việc, nên không tham dự nữa.”
Lệ Phi cười cười “Đi gác đêm ở chợ Tây đúng không?”
Hắn phen này biết bọn hạ đã lật sạch tây của mình, trong lòng kinh ngạc vô cùng, liền nói: “Các ngài cứ nói thăng, rốt cuộc tìm ta có việc chi?”
“Là thế này, tuần tra doanh bọn ta cũng có nhiệm vụ như vậy, tìm một người Dương Châu, hơn nữa áp lực rất nặng, chắc ngươi cũng biết, bọn ta vừa thành lập, không hiểu tình hình, nên phải giao dịch với ngươi, chỉ cần người cung cấp tình báo điều tra phía huyện Vạn Niên tỉ mỉ cho bọn ta, mồi ngày ta sẽ tra ngươi mười lượng bạc.”
Nói đến đây, Lệ Phi đẩy túi bạc hai mươi năm lượng về hướng hắn nói: “Đây là phần cho thêm, thế nào?”
Lòng hắn giật thót, hai mươi năm lượng, có thể đổi được hai mươi tám quan tiền, ngoài ra mỗi ngày còn có mười lượng bạc. Chỉ trong một chốc hắn có thể dễ dàng kiếm được năm mươi lượng bạc, khoán này hắn phải canh gác bao nhiêu đêm mới được đây? Có khoán tiền này, hắn không phải đi canh gác đêm. tối có thé ôm nương tử ngủ ngon lành, huống hồ, đây cũng chả phải bán quốc cầu vinh gì, chỉ là sự tranh giành công lao giữa các bộ phận với nhau, khônPhạm pháp.
Nghĩ đến đây, hắn không kiềm nỗi nuốt một ngụm nước bọt. nhỏ giọng nói: “Chỉ cần các ngươi nhận lời, không bán đứng ta.”
Lệ Phi cười ha ha nói: “Ta bán đứng người thì có lợi ích gì,ngươi cũng chả phải nhân vật to tát chi, hơn nữa, bán đứng ngươi, không phải sẽ bại lộ bàn thân ư? Tiêu Pháp tào, nhưng nói đúng chứ?”
“Được, chúng ta nhất ngôn cửu đỉnh!” Hắn hạ quyết tâm nhận lời.
Hắn đưa tay nhận tiền, mật mày hớn hờ nói: “Hôm này bọn ta điều tra ra chiếc thuyền chờ hàng từ Dương Châu đã tìm ra manh mối.” Truyện “Thiên Hạ “
“ồ? Manh mối gì?”
“Tối qua có một đội thuyền vận chuyền trà từ Dương Châu đến, thuyền chủ nói, trên đấy quả thực có một người đàn ông trạc tuổi bốn mươi, người Giang Đô, không cao, da đen. trước làm ăn đường thủy. Hoàn toàn Phủ hợp với điều kiện. Người đàn ông này tự xung họ Tô, sau khi lên bờ đã thuê chiếc xe ngựa. Từ hăng xe ngựa, bọn ta đã điều tra ra hắn đến chợ Động, có điều là tiêm nào trong chợ Đông thì vẫn chưa biết, bây giờ bọn nha dịch đã giám sát chợ nghiêm ngặt, chuẩn bị tối nay sẽ truy tìm từng nhà.” Truyện “Thiên Hạ “
“Hóa ra là thế.”
Lệ Phi sật đầu nói: “Bây giờ ngươi còn không đi nhanh, cùng thanh gia điều tra, nếu ngươi giúp được bọn ta. bọn ta sẽ có trọng thưởng.”
“Được, ăn cơm xong ta sẽ đi, nương tử, nấu thêm ít cơm!”
Lệ Phi Thú Dự vội đứng dậy cười nói: “Không cần đâu. bọn ta còn phải tiếp tục tuần tra. ngươi mau đi là được.”
Cả đoàn người cứ thế cáo từ. Tiều Pháp tào vừa đóng cửa lại đã nhảy cứng lên, hắn vội lôi tiền ra nhìn nghiêng nhìn dọc, cả cặp mắt lấp lánh sáng ngời.
“Tiêu lang, gạo nhà ta không đủ! Hai thiếp sang nhà hàng xóm vay một ít!” Tiêu nương từ từ trong bếp đi ra nói.
“Vay gì mà vay, chúng ta phát tài rồi!”
Tiêu Pháp tào đưa bạc cho nương tử, nhoèn miệng cười: “Phu quan của nàng bàn lĩnh chứ?”
“Tiêu lang, có an toàn không đấy?” Nàng nhìn bạc sợ hãi hỏi.
“Không sao đâu!” Hắn vỗ ngực tự tin: “Trong lòng ta tự có tính toán!”
Ản vội hai miếng cơm nguội trộn nước lã, hắn lại vội vã đi về hướng chợ Đông