Không thể nào, bố cục mây đen che kín bầu trời đó cũng đâu lợi hại đến thế.
“À, không phải tôi, là ông nội của tôi bị bệnh, rất nghiêm trọng, cả nhà tôi đều đang ở bệnh viện”, trong giọng điệu của Lâm Mộng Đình lộ vẻ lo lắng.
“Ở bệnh viện nào? Tôi sẽ đến ngay”.
Lý Dục Thần không biết Lâm Thượng Nghĩa xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay kiếp nạn đã đến.
Nhưng dù thế nào thì anh cũng muốn gặp ông cụ một lần.
Hỏi ông cụ về chuyện năm đó.
Ông nội chỉ là một người nhặt phế liệu, sao lại quen biết với ông cụ Lâm?
Hơn nữa vì sao ông cụ Lâm lại đồng ý với mối hôn sự kia?
Lý Dục Thần vẫn luôn cảm thấy cái chết của ông nội rất kỳ lạ, có khi nào ông cụ Lâm biết được điều gì đó không?
Ngoài ra, hôn ước là do Lâm Thượng Nghĩa ký với ông nội anh, bên trên có chữ ký và vân tay của hai người.
Nếu Lâm Thượng Nghĩa chết thì mối hôn sự sẽ trở thành một tờ giấy vụn.
Dù muốn từ hôn cũng phải hoàn thành trước mặt ông cụ Lâm, nếu không chuyện này sẽ trở thành không thể giải quyết.
Việc làm này không phù hợp với tính cách của Lý Dục Thần, anh cũng không thể ăn nói với ông nội nơi chín suối.
Đến bệnh viện, Lý Dục Thần gửi tin nhắn cho Lâm Mộng Đình, hai người gặp nhau ở cổng chính của bệnh viện.
Trông Lâm Mộng Đình rất tiều tuỵ.
“Anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”, cô hỏi.
Lý Dục Thần lấy bùa hộ mệnh ra: “Đây là do tôi tự làm, tặng nó cho cô”.
Lâm Mộng Đình hơi bất ngờ, lúc cầm bùa hộ mệnh trong tay, lòng bàn tay cô truyền đến cảm giác ấm áp.