Có tiền, thì mới có thể nhanh chóng bước vào chợ đen.
“Đồng bọn của cậu đang ở đâu?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Người thiếu niên đó hướng vào trong đám người ra dấu.
Rất nhanh, liền có một cô gái xinh đẹp và một chàng trai khí khái hiên ngang đi đến.
Bọn họ dừng lại trước mặt của Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn nhìn bọn họ, không nhịn được hít vào một hơi.
Bọn họ trông có vẻ còn rất nhỏ, giống như là đứa bé 18 19 tuổi vậy, sự thật bọn chúng cũng đúng nhiêu đó tuổi.
E là bọn chúng cũng không có thực lực lớn mạnh nào, nếu không cũng không nhận một nhiệm vụ đơn giản như thế.
“Các cậu quá nhỏ rồi.” Cố Thanh Sơn ngập ngừng nói.
Ba thiếu niên nghe thấy vậy, lần lượt nhìn hắn với vẻ kỳ quái, giống như là đang nhìn một tên ngốc.
“Tại sao anh lại cảm thấy bọn tôi nhỏ? Rõ ràng tuổi tác của anh cũng không khác lắm so với bọn tôi.”
Cô gái xinh đẹp đó khó hiểu hỏi.
Cố Thanh Sơn vỗ trán.
Đúng vậy, hắn đột nhiên quên mất, bản thân bởi vì chết đi sống lại, nên bây giờ chỉ là một thanh niên khoảng 20 tuổi mà thôi.
Hai nam một nữ đó dường như phát giác được hàm ý trong ánh mắt của hắn.
Một thiếu niên khác nói: “Anh đừng có xem thường người khác, bọn tôi thực sự rất lợi hại, chẳng qua nhiệm vụ lần này cần 4 người mới có thể hoàn thành, cho nên bọn tôi mới tìm đến anh.”
“Thôi được, tôi gia nhập.” Cố Thanh Sơn nói.
Hai nam một nữ đó đưa mắt nhìn nhau, lần lượt lộ ra sắc mặt vui mừng.
Bọn họ lập tức dẫn Cố Thanh Sơn đi đăng ký nhóm tạm thời, sau đó nhận nhiệm vụ.
Rất nhanh, bốn người đã thu dọn hoàn tất, chuẩn bị xuất phát.
Lúc bắt đầu, bọn họ muốn thuê một con tàu phi hành, mãi cho đến khi Cố Thanh Sơn chỉ ra thù lao của nhiệm vụ còn không đủ để thuê một con tàu phi hành bọn họ mới thôi.
Sau đó bọn họ lại đòi đi ăn trước.
Cố Thanh Sơn chỉ ra yêu cầu thời hạn trên thuyết minh nhiệm vụ cho bọn họ thấy, bọn họ mới hiểu ra, thì ra bản thân nhận là một nhiệm vụ có thời hạn!
Trước khi xuất phát, cô gái xinh đẹp đó đột nhiên phát hiện thanh loan đao của mình đã biến mất.
Mấy người bọn họ giúp cô ấy nhớ lại và phân tích, cuối cùng phát hiện thanh loan đao đó đã bị cô tiện tay để ở bên cạnh cái cây sau lưng bọn họ.
Tóm lại, bốn người cuối cùng cũng đã luống cuống đi ra khỏi trấn nhỏ, xuất phát về địa điểm nhiệm vụ.
Cố Thanh Sơn lúc này đã bắt đầu có chút hối hận rồi.
Nhưng mà đã nhận nhiệm vụ, giữa đường bỏ cuộc sẽ bị ghi chú là người mới không đáng tin cậy.
Hắn cũng chỉ có thể dẫn theo đội ngũ tiếp tục đi.
Đúng vậy, vị thiếu niên khí khái hiên ngang đó dẫn theo mọi người, đi khoảng 20 phút, bị Cố Thanh Sơn nhìn ra có gì không đúng.
Mấy người bọn họ dừng lại, sau khi phân tích bản đồ kỹ càng, lúc này mới phát hiện đã đi ngược hướng.
Tiếp theo, mọi người nhất trí để Cố Thanh Sơn dẫn đội.
Cuối cùng cũng đến được đích.
May mà nhiệm vụ thật sự rất là đơn giản.
Trung tâm dịch vụ lao động đưa bốn lá bài tài nguyên, yêu cầu bọn họ lần lượt tìm ra từng lá, xoay quanh bốn phía của khu vực cố định đó tiến hành tìm kiếm và thu thập tài nguyên.
Khi có một người hoàn thành nhiệm vụ, lá bài tài nguyên trong tay người đó sẽ phát ra một tiếng vang nhỏ.
Thu thập tài nguyên trong bốn lá bài xong, có nghĩa là hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ có thể quay trở về.
Cố Thanh Sơn cầm theo lá bài được phát cho mình, dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ, đi qua một sa mạc rộng lớn.
Khi hắn đến được địa điểm yêu cầu, lá bài trong tay hắn vang lên một tiếng nhỏ.
Cố Thanh Sơn lật ngửa lá bài, để ở trước mặt quan sát kỹ lưỡng.
Chỉ thấy lá bài vốn trống không bây giờ đã xuất hiện một gò cát.
Hai hàng chữ nhỏ xuất hiện bên dưới gò cát:
“Đồi núi phía Đông, Khu thứ hai mươi hai chệch phướng Đông Bắc phân khu thứ năm.”
“Đặc trưng hình dạng bề mặt trái đất của nơi này đã thu thập hoàn tất.”
Qua một lúc sau.
Những người còn lại cũng đã thu thập xong.
Bốn người tụ lại cùng một chỗ, giao lá bài lại cho Cố Thanh Sơn.
Cố Thanh Sơn đang chuẩn bị dẫn mọi người quay trở về, đột nhiên phát hiện trong bốn lá bài, có ba lá vẫn là trống.
Sau khi tra hỏi kỹ càng, hắn mới phát hiện bọn họ đã đi đường tắt.
Lí do của bọn họ là làm như vậy hiệu suất sẽ cao hơn rất nhiều.
Cố Thanh Sơn không tỏ vẻ mệt mỏi, chỉ chỉ vào thuyết minh nhiệm vụ, nhẫn nại nói ra nguyên nhân không được đi đường tắt cho ba người bọn họ nghe.
Ba người lúc này mới bừng tỉnh.
Đợi đến lúc bọn họ hoảng loạn đi hoàn thành nhiệm vụ, trời đã tối đen rồi.
Thời hạn nhiệm vụ đã qua.
Nhiệm vụ thất bại.
Cố Thanh Sơn đứng ngây người tại chỗ.
Hắn như thế nào cũng không nghĩ được, nhiệm vụ đơn giản như thế, cũng bị biến thành cái dạng này.
Mắt thấy mấy người kia đều ủ rũ nản chí, Cố Thanh Sơn hồi phục lại tâm tình, cuối cùng vẫn là khích lệ nói: “Không sao, bây giờ mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mỹ, chỉ cần lần sau chúng ta tiếp nhận giáo huấn, nhất định có thể làm tốt hơn.”
Tiếp theo, hắn đã nói rất nhiều lời khích lệ, mới khiến ba người dần dần thoát khỏi tâm trạng thất vọng.
Rốt cuộc cũng nên quay trở về rồi.