Hàn Lập buồn bực rút tay về, ngưng rót linh lực vào khiến cho kinh văn lập tức biến mất.
Hàn Lập nhìn chằm chằm cự đỉnh trước người, sắc mặt âm trầm, môi mím chặt.
Mặc dù không biết kinh văn nói mà một chút uy là rốt cuộc có bao nhiêu nhưng Hàn Lập đối với điều này cũng không ôm bao nhiêu hy vọng.
Chăng lẽ uy lực của nó có thể so với Đại Canh Kiếm Trận cùng Tử La thiên hỏa.
Sau khi yên lặng trong chốc lát, Hàn Lập thở dài một hơi. Tốt nhất là tước tiên đem Thông bảo quyết tầng thứ nhật tham ngộ xong đã, cho dù chỉ có pháp quyết tầng thứ nhất thì trước cứ đem Hư Thiên đỉnh phong ấn trong cơ thể và chậm rãi bồi luyện.
Trong lòng nghĩ như vầy, Hàn Lập khẽ phát tay áo bào bắn ra một cổ thanh quang đem Cự đỉnh bao lại.
Trong ánh sang mờ Cự đỉnh nhanh chóng thu nhỏ lại, trong phút chốc đã khôi phục lại như lúc đầu.
Một tay cầm lấy Tiểu đỉnh, sau đó linh quang chợt lóe hắn đã thu Tiểu đỉnh vào Túi Trữ Vật.
Làm xong hết việc này Hàn Lập mới khoanh chân ngồi chậm rãi nhắm hai mắt, trong đầu hiện ra pháp quyết Thông bảo quyết tầng thứ nhất yên lặng tìm hiểu.
Công pháp này cũng không phức tạp. Hàn Lập phỏng chừng nhiều lắm là một tháng có thể hoàn toàn tìm hiểu thành công. Nhưng thật ra thời gian bồi luyện linh tính của Hư Thiên Đỉnh dài hay ngắn thì kinh văn cũng không nói gì đến, có lẽ là một năm hay mười năm gì đó. Cũng may là Thông bảo quyết cũng tự hành vận chuyển, chỉ cần đem Thông Thiên linh bảo phong ấn trong cơ thể, từ từ dùng thần thức tạo ảnh hưởng đến linh tính.
Hơn hai tháng sau Hàn Lập từ bế quan thất đi ra.
Thời gian tham ngội Thông bảo quyết còn nhanh hơn so với dự đoán của hắn. Chỉ cần hơn hai mươi ngày đã tham ngộ thấu triệt và đem Hư Thiên Đỉnh nọ thuận lợi phong ấn vào cơ thể.
Mà thời gian còn lại hắn lợi dụng tài liệu do lão già họ Trình đưa tới cùng một ít xác Khôi Lỗi đắc thủ tại Hư Thiên Điện năm xưa, để luyện chế ra một con Khôi Lỗi cấp bậc Nguyên Anh Kỳ.
Điều này làm cho Hàn Lập trong lòng rất tiếc nuối, nhất thời lại cảm giác đau đầu.
Không cần hỏi, Khôi Lỗi Đại diễn Thần Quân muốn luyện chế khẳng định là càng thêm phức tạp cao cấp so với Khôi Lỗi này, như vậy xác suất thành công chẳng phải là càng thêm đáng thương sao. Chẳng lẽ tài liệu ban đầu chuẩn bị còn không đủ, phải kiếm thêm, chuyện này căn bản là không có khả năng.
Cũng may hắn là khi nhắc tới việc này, Đại Diễn Thần Quân cực kỳ đắc ý giải thích một phen.
Nói tới phương pháp luyện chế là do hắn tự mình nghiên cứu ra nên xác suất thành công căn bản là không cần lo lắng, trên cơ bản sẽ không thất bại. Trên thực tế việc luyện chế thật bai hơn phân nửa là do phương pháp luyện chế còn có khuyết điểm nên không khiến Hàn Lập phải chuẩn bị lại tài liệu.
Nghe đến đó Hàn Lập thở phào một hơi.
Bây giờ sau khi rời mật thất hắn trước tiên đi xem tình hình của Nam Cung Uyển, xem việc giai nhân giải chú đén đâu rồi lại quay về động phủ mấy ngày để luyện chế một số đan dược hữu dụng cho việc kết đan nhằm cấp cho Một Phái Linh rồi hắn lên đường đi phó ước.
Lão già họ Trình và Lữ Lạc mặc dù vì việc tiếp thu tư nguyên linh quặng mỏ mà cực kỳ bận rộn nhưng vừa nghe thấy việc này thì vẫn đến đưa tiễn Hàn Lập ra khỏi Vân Mộng Sơn rồi mới quay về.
Điều này làm cho Hàn Lập trong lòng mỉm cười.
Sau khi rời khỏi Lạc Vân Tông, Hàn Lập hóa thành một đạo inh hồng nhằm hướng bắc bay đi.
Thất Linh Hải nằm trong Vô Biên Hải ở ngay phía bắc Khê Quốc, nghe nói chỉ cần sau khi đến bờ biển cũng chỉ mất có một ngày lộ trình là có thể nhìn thấy dòng Đại suối chảy cùng Thất Linh đảo nọ.
Mà lấy tu vi đáng sợ của Hàn Lập thì cho dù không toàn lực bay đi độn tốc cũng đã cực kỳ kinh người.
Bảy ngày sau, Hàn Lập đã ra ngoài khơi, mặc dù vẫn chưua phát hiện ra Thất Linh đảo nọ nhưng cũng đã cảm thấy phụ cận hải vực có biến hóa kinh người.
Nguyên bổn nước biển ô nhiễm đục nhờ nhờ nay chưa hoàn toàn trong trẻo nhưng đã có vài phần xanh đậm. Thần thức Hàn Lập thoáng đảo qua thì thấy trong biển cũng xuất hiện một ít tôm cá nhỏ, nhưng sinh vật trong biển nước kia có tồn tại vài loại hải thú hung ác thì nay không thấy con nào.
Linh khí chung quanh còn nồng đậm hơn lúc đầu, cách biệt một trời một vực xem ra lời đồn thật không sai.
Hơn nửa ngày sau, Hàn Lập rốt cục cảm thấy tại nơi phi thường xa xôi, có một nguồn linh khí thật lớn và rất rõ ràng.
Mà phụ cận luồng linh khí này có bảy điểm linh đang ba động truyền đến, xem ra đây chính là Thất linh đảo.
Hàn Lập lòng hiếu kỳ nổi lên độn tốc bất giác nhanh hơn ba phần.
Lúc Hàn Lập mơ hồ nhìn thấy một điểm đen trên biển thì phía trước lại xuất hiện một tiểu đội tu sĩ khoảng sáu bảy người, trong đó đại đa số đều là tu sĩ Trúc Cơ và cầm đầu là một tu sĩ Kết Đan Kỳ. ĐÓ là một cung trang phụ nhân có vài phần tư sắc.
Hàn Lập không có che dấu hành tích của bản thân nên khi chạm mặt đám tu sĩ này, bọn họ tự nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Lập và trực tiếp lại chào đón.
“Tham kiến tiền bối. Vãn bối là đệ tử Hợp Hoan Tông phụng mệnh các vị tiền bối phong toản hải vực này. Không biết tiền bối đến đây có việc gì, có thể cho vãn bối biết để thông báo một chút được không.” Cung trang phụ nhân ánh mắt nhìn Hàn Lập rồi khẽ đảo qua một chút, nhất thời sắc mặt đại biến cung kính thi lễ nói.
“Phong tỏa. Xem ra Chí Dượn đạo hữu thật không có hư ngôn, nơi này thật đúng có vấn đề” Hàn Lập không có trả lời ngược lại nhướng mày lẩm bẩm nói.
“Các hạ chẳng lẽ là Lạc Vân Tông Hàn Lập tiền bối?” Cung trang phụ nhân sau khi trộm quan sát Hàn Lập vài lần thì sửng sốt sau đó đột nhiên cẩn thận lên tiếng hỏi.
“Không sai, đúng là Hàn mỗ. Ta đáp ứng với Chí Dượng Thượng nhân tới đây, liệu có cần bẩm báo một tiếng rồi mới có thể đi không.” Hàn Lập như cười như không nói.
Chúng tu sĩ đối diện vừa nghe tên Hàn Lập thì lập tức nổi lên một trận dao động.