Chỉ thấy chỗ vừa rồi hoa sen đã biến mất vô tung vô ảnh và hiện ra một khối lam băng thật lớn, ba đạo phi kiếm ánh vàng rực rờ đang bị phong ấn trong đó, không cách nào nhúc nhích mảy may.
Kim lão quái trong lòng thầm kêu bất hảo, tay vỗ vào Túi Trữ vật một cái, một kiện ngọc bội trắng xuất hiện ở trong tay.
Nhưng chưa chờ hắn tế ra pháp bảo này, thì đột nhiên sau lưng có một tiếng sét đánh vang lên.
Kim lão quái thất kinh nhưng không chút nghĩ ngợi nghiêng người độn ra.
Nhưng ngay lúc này, trong phút chốc hộ thể linh quang giống như không có, bị một vật gì đó dễ dàng một kích phá vỡ, sau đó một bàn tay bao phủ bên ngoài Bởi lam sắc hỏa điểm lấp lóe đã quỷ dị đặt trên vai trái của hắn, khiến nửa người cả kinh rồi hoàn toàn mất đi tri giác.
“Kim đạo hữu! Trận tỷ thí này của chúng ta đến đây là chấm dứt. Không biết ý các hạ thế nào” Giọng Hàn Lập trong trẻo nhưng lạnh lùng ở sau người hắn thản nhiên truyền đến.
“Hàn đạo hữu thần thông quả nhiên là rất lớn. Lão phu cam bái hạ phong!” Kim lão quái chỉ trong một chiêu bị chế trụ, khiến lão đầu tiên là trong lòng trầm xuống, nhưng sau đó lập tức dứt khoát nhận thua tại chỗ.
“Kim huynh đa tạ!” Hàn Lập phảng phất khẽ cười một tiếng, bàn tay đặt trên vai lão nhẹ nhàng vỗ một cái rồi thu lại.
Sau khi bị vỗ một cái, Kim lão quái lập tức cảm thấy đầu vai nóng lên và thân thể lập tức khôi phục như thường. Hắn kinh hãi vội vàng quay đầu lại thì thấy Hàn Lập đang bình tĩnh đứng cách xa hắn hơn một trượng ở phía sau, sau lưng không biết khi nào có thêm một đôi ngân sí (cánh bạc) pháp bảo, phía trên còn có điện hồ nhè nhẹ nhảy nhót lóe lên không ngừng.
Kim lão quái thở ra một hơi.
Đối phương đem âm hàn lực khống chế đến cảnh giới vi diệu như thế thật sự là khó tin, bất quá không phải nghe nói là người này có bốn mạng pháp là một bộ phi kiếm sao. Chủ tu công pháp hình như cũng không phải là băng thuộc tính, chẳng lẽ đối phương có thể sử dụng bí thuật đến mức lợi hại như thế, điều này làm cho hắn thật sự có chút khó có thể tin tường!
“Hàn tiểu tử, ngươi thật không phí phạm những gì lão phu đã chỉ điểm, lại có thể đem Kiềm Lam Băng Diễm thao túng đến trình độ như vậy, chủ tu lại không phải là băng thuộc tính công pháp thật có chút đáng tiếc” Đại Diễn Thần Quân đột nhiên tại trong đầu Hàn Lập khẽ cười mà nói.
“Tiền bối không nên nói giỡn. Băng diễm mặc dù lợi hại nhưng chưa tới mức khiến cho vãn bối coi là công pháp chủ tu” Hàn Lập thản nhiên truyền âm về một câu sau đó hai cánh sau lưng vô thanh vô tức biến mất, thân hình sau đó thoáng một cái hóa thành một đạo thanh hồng hiện ra bên cạnh khối lam sắc cự băng.
Tay áo bào nhìn như tùy ý phất một cái phát ra một mảnh thanh hà cuốn đi, lam băng bị ánh sáng mở chiếu vào lập tức tan ra thành nước và thu nhỏ lại rồi một lần nữa hóa thành một đoa hoa sen màu xanh mênh mông
Đoa quang liên này nhẹ nhàng phiêu phiêu bay vụt về tay Hàn Lập, sau khi chợt lóe lên thì biến mất, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Ba khẩu tiểu kiếm màu vàng sau khi được khôi phục tự do thì kêu vù vù một tiếng, rồi hữu khí vô lực hóa thành ba đạo kim mang hướng phía Kim lão quái quay về.
Xem ra mặc dù thời gian bị lam băng phong ấn không dài, nhưng vẫn khiến cho linh tính của phi kiếm bị hao tổn một ít.
Kim lão quái sắc mặt tự nhiên là không vui, âm trầm há mồm đem tam khẩu phi kiếm thu hồi lại, mà lúc này Hàn Lập đã nhẹ nhàng phiêu phiêu hạ xuống ngọn núi.
Từ lúc Kiềm Lam Băng Diễm biến thành quang liên làm đông lạnh và phong trụ phi kiếm, đến lúc Hàn Lập sử dụng Phong Lôi Sí quỷ dị di chuyển đến phía sau Kim lão quái và dễ dàng chế trụ đối thủ chỉ cơ hồ trong nháy mắt đã phân ra thắng bại, làm cho vài tên Nguyên anh lão quái Nguyên bổn còn muốn xem một hồi đại chiến đẹp mắt thất vọng, nhưng đồng thời lại đối với thần thông của Hàn Lập cảm thấy sợ hãi.
Càng huống chi Hàn Lập chưa sử dụng một kiện pháp bảo công kích nào, càng nói rõ thực lực hai người cách xa nhau không phải là nửa điểm.
Hàn Lập sau khi hạ xuống ngọn núi thì chúng tu sĩ mặc dù trước đây đều có tâm tư bất đồng thì lúc này cùng không dám chậm trễ đến chào đón.
“Thần thông Hàn đạo hữu quả nhiên là cao thâm, những lời đồn đại thật không phải là sai”.
“Chúc mừng quý tông từ nay là Vân Mộng Sơn đệ nhất tông!”
Người nói những lời này tự nhiên đều là vài tên lão quái của Bách Xảo Viện, mặc dù hắn cũng có một chút không thoải mái nhưng lại tựa hồ đối với việc này không thèm để ý, ngược lại phi thường nhiệt tình mà nói.
Tên Cổ Kiếm Môn trung niên tu sĩ nọ sắc mặt có chút khó coi nhưng đối mặt với cường thế của Hàn Lập thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra chút tươi cười nhưng cũng không biết nói ra cái gì. Nữ tu sĩ Minh Hĩnh này ngay từ đầu trong mắt đã hiện lên thần sắc giật mình nhưng giờ phút này đã có vẻ trấn định trở lại.
Lão già họ Trình và Lữ Lạc thì tự nhiên là vui mừng khôn xiết, sau khi nhìn nhau liếc mắt một cái thì cùng thấy từ trên mặt đôi phương vẻ vui mừng.
Sau trận chiến đấu này, sợ rằng trong vòng ngàn năm tới, Lạc Vân Tông có khả năng áp chế hai tông kia.
Những người này đều vây quanh Hàn Lập thăm hỏi chuyện Hàn Lập vừa mới thi triển thần thông.
Hàn Lập đối mặt với mọi người nhưng thần sắc cũng không có gì thay đổi nhưng đối với chuyện Kiền Lam Băng Diễm và Phong Lôi Sí thì chỉ là nhẹ nhàng nói lướt qua một hai câu.
Những người này tự nhiên là không ai dám hỏi kỹ quá.
Một lát sau Kim lão quái cũng từ trên không trung hạ xuống, vị Cổ Kiếm Môn Đại trưởng lão này bây giờ đã hồi phục bình tĩnh, phảng phất như chưa phát sinh trận đấu pháp này mà vẫn cùng mọi người lãnh đạm cười nói, điều này cũng làm cho Hàn Lập âm thầm bội phục người này vài phần!
Sau khi một lần nữa xác lập cơ chế phân chia lợi ích giữa ba tông môn tại Vân Mộng Sơn, đám lão quái vật này bắt đầu trao đổi một ít tâm đắc trong tu luyện và xuất ra một số bảo vật trân quý không dùng tới đem trao đổi.
Đối với những vật phẩm trong đợt trao đổi này tự nhiên là Hàn Lập không có coi trọng, nhưng những điều tâm đắc thì cùng những người khác tham khảo không ít.
Mọi chuyện phía sau cũng không có đáng nói phát sinh nữa, hơn nửa ngày sau thì việc trao đổi rốt cục cũng thuận lợi châm dứt.
Hàn Lập từ kinh nghiệm tu luyện của đám Nguyên Anh lão quái này rút ra một số điều đúng là trước kia mình không có chú ý tới, điều này làm cho hắn không khỏi thầm nghĩ việc thuần túy trao đổi kinh nghiệm tu luyện như thế này sau này cũng không ngại tham gia nhiều một chút, đối với việc tu luyện vô cùng hữu ích.
Sau khi trao đổi, Hàn Lập chủ động để xuất việc tham quan Phế hỏa mạch của Bách Xảo Viện khiến cho đám Liệt hỏa lão quái có chút ngạc nhiên nhưng vẫn đáp ứng.
Đứng cạnh mạch hỏa trì sâu không lường được trước mặt Hàn Lập không khỏi trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu.
Nửa ngày sau, Hàn Lập cùng đám Kim lão quái cuối cùng trước sau cáo từ rời Bách Xảo Viện đi.
Hàn Lập hóa thành đạo kinh hồng bay về Lạc Vân Tông nhưng trên đường đi Lữ Lạc hăng hái nói chuyện không ngừng cùng lão giả họ Trình trực tiếp thương lượng chuyện tiếp nhận linh thạch quặng mỏ cùng với một số nơi sinh ra tài liệu trân quý đó, nơi mà Cổ Kiếm Môn hoặc Bách Xảo Viện còn đang chiếm cứ. Sau đó không lâu, một số trong đó đã trở thành tài sản của Lạc Vân Tông.
Lão giả họ Trình mặc dù không giống Lữ Lạc cực kỳ hưng phấn, nhưng tâm tình cũng rất tốt.
Hàn Lập lại không có hứng thú đàm luận việc này mà chỉ mỉm cười nghe hai người nghị luận mà thôi, nhưng không nghĩ tới là khi đang nhanh chóng trở lại tông môn thì lão giả họ Trình lại đột nhiên dừng độn quang lại nhìn Hàn Lập nói:
“Hàn sư đệ, lần này cũng may là có ngươi. Không dối gạt sư đệ, việc bổn tông trở thành Khê quốc đệ nhất tu tiên tông môn là tâm nguyện cả đời của vô số đại trưởng lão hôm này đã thành hiện thực trong tay huynh. Việc này cũng đủ để vui mừng suốt cả cuộc đời này rồi, vì vậy vi huynh và Lữ sư đệ đã thương lượng qua, sau khi ta tọa hóa thì đem chức vị Đại trưởng lão bổn tông giao cho sư đệ, không biết ý sư đệ như thế nào?