Một đấm này đánh cậu ta ngã nhào trên đất, nửa ngày không tỉnh lại.
Cố Gia Huy giẫm một cước nặng nề trên người cậu ta: “Cậu thật to gan, tôi đã cho cậu đường sống, thả cậu đi hết lần này tới lần khác, không nghĩ tới cậu lại không biết tốt xấu như thế. Hiện tại, dù có là thiên hoàng ông đây tới, ông đây cũng không thể bỏ qua cho cậu.”
“Chú ba, không phải cháu, không phải là cháu thật, là tên khốn nạn này thiết kế hãm hại cháu…”
Cố Tử Vị muốn giải thích, nhưng có nói cũng không có ai tin phục.
Cố Gia Huy ôm ngang Hứa Minh Tâm lên, trực tiếp liên lạc với cảnh sát. Cố Gia Huy cũng vội vã mang người đi, mà tên côn đồ kia đã lén lút đi cửa sau, lặng yên không một tiếng động trốn đi.
Cố Gia Huy đưa Hứa Minh Tâm tới bệnh viện gần đó.
Cơ thể thì không hề hấn gì, nhưng trên người vẫn lưu lại rất nhiều dấu vết.
Trên người cô có rất nhiều vết thương do vùng vẫy trốn thoát mà có, một đạp đó của Cố Gia Huy đã khiến da cô bị tụ máu, để lại những vết đỏ không dễ tan đi.
Nghiêm trọng nhất chính là tai của cô, lần trước tai đã bị thương rồi, lần này lại càng nghiêm trọng hơn, màng nhĩ lại rách ra thêm lần nữa.
Bác sĩ nói có khả năng sẽ ảnh hưởng lâu dài tới thính lực của cô, chỉ có thể đợi khi tỉnh lại rồi giải quyết tiếp.
Vết sưng đó trên má cô sau khi bôi thuốc vào cũng khó mà tan ngay đi được.
Cố Gia Huy làm vài bước kiểm tra sơ bộ cho cô ở bệnh viện này, sau đó lại đưa cô về thành phố, vội vàng đưa cô vào bệnh viện của thành phố.
Còn ở bên này, Khương Tuấn và Ngôn Dương đã sớm hợp tác với nhau, cùng diễn một vở kịch.
Khương Tuấn đã cứu Cổ Cố ra, Ngôn Dương cũng đã làm xong bằng chứng vu cáo hãm hại, chỉ đợi anh quay về rồi quyết định tiếp.
Ngôn Dương nhìn thấy Hứa Minh Tâm đang hôn mê bất tỉnh, con ngươi ông cũng trở nên sẫm lại.