Chuyện bây giờ nháo đến tình trạng này, thật sự anh không còn biện pháp nào sao?
Chỉ có thể theo ý ông nội, đi cưới người khác sao?
Anh thật sự có chút không cam lòng.
Nếu anh thật sự để cho người phụ nữ mình yêu sâu đậm, cứ như vậy làm tình nhân của mình, vậy anh không đáng làm đàn ông!
Thịnh Thế ôm Cố Lan San, nhắm mắt lại nghĩ, anh không cưới người khác được, mặc kệ lúc này Cố Lan San chấp nhận số mệnh bao nhiêu, anh cũng không thể chấp nhận, không thể uất ức cô.
Anh phải vắt hết óc nghĩ biện pháp mới.
Bỏ trốn không được, tự sát không được, anh phải nghĩ ra đường tắt khác.
Anh vẫn luôn là người linh hoạt, ý tưởng ly kỳ cổ quái còn nhiều mà, nhưng bây giờ, anh thật sự có chút nghĩ không ra được một đường tắt hoàn hảo.
Đường tắt đó yêu cầu có chút cao, không thể kích thích ông nội anh bệnh bất tỉnh, còn có thể vào thời điểm mấu chốt khiến cho người nhà họ Thịnh đều đồng ý Cố Lan San gả cho anh, nhưng rốt cuộc đường tắt đó ở đâu ra?
Thịnh Thế nghĩ Cố Lan San vì chuyện lần này, bây giờ đã quá mệt mỏi rồi, anh không thể để cho cô lo lắng thêm, anh nhẹ nhàng kéo Cố Lan San ra, nhìn vào mắt của cô, nghiêm túc nói: “Sở Sở, anh bảo đảm với em, anh sẽ không làm loạn nữa, nhưng bây giờ em cho anh một chút thời gian, để anh nghĩ ra một biện pháp tốt, tranh thủ cho chúng ta một chút thời gian, nếu dưới tình huống không có biện pháp nào khác, anh liền đồng ý lời nói vừa rồi của em, có được hay không?”
Lời này của Thịnh Thế rất thành khẩn và dè dặt.
Cố Lan San khẽ gật đầu, nước mắt của cô lại rơi xuống theo cái gật đầu đó.
So với anh cô càng hy vọng có một biện pháp tốt hơn, có thể để cho bọn họ ở cùng nhau.
Vạn bất đắc dĩ, bọn họ mới có thể lựa chọn anh cưới người khác.
Mặc dù cô không biết, họ có thể nghĩ ra một biện pháp tốt để Thịnh Thế không đi cưới người khác hay không, nhưng mà, bây giờ anh nói cho anh một chút thời gian, thì cô sẽ cho.
Coi như là cho cô một tia hi vọng cuối cùng, coi như là cho bọn họ một chút hy vọng cuối cùng.