– Phù. Lần niết bàn thứ tư, ta tới đây.
Thở dài một hơi, hai tay đẩy cửa cung điện thứ tư ra, thân thể Nhiếp Vân nhoáng cái đi vào bên trong.
Phanh.
Vừa đóng cửa lại đã cảm thấy một cỗ linh khí nồng đậm tới cực điệm ép hắn vào trên tường. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Long oán đang bình tĩnh trong chén ngọc, chậm rãi xoay tròn, linh lực không ngừng phát ra. Cơ hồ mỗi một hô hấp đều có số lượng linh khí phát tán ra có thể so sánh với một giọt Nguyên tinh linh dịch.
Thời gian một hô hấp còn phát tán ra nhiều vậy. Phát tán vài vạn năm mà còn linh lực khổng lồ như thế, quả thực không biết chủ nhân long oán này khi còn sống thực lực mạnh mẽ tới bao nhiêu.
chỉ sợ cho dù là cường giả Đan điền huyệt khiếu cảnh đỉnh phong trước mặt đối phương, chỉ cần một cái ắt xì cũng có thể bị chết.
Cả hai người căn bản không cùng một khái niệm a.
– Trước tiên mặc kệ nhiều như vậy, chuẩn bị niết bàn. Không biết sau lần niết bàn này thực lực sẽ tăng lên bao nhiêu? Thiên Kiều cảnh trung kỳ? hậu kỳ? hay là đỉnh phong?
Điều tức một hồi, cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu, Nhiếp Vân lấy yêu hạch của Bạt ra, đồng thời còn gian nan đi về phía trước vài bước. Đi tới chỗ gần Long oán, lại khoanh chân ngồi dưới đất, chuẩn bị niết bàn lần thứ tư.
Sau khi thực lực đạt tới Lĩnh vực cảnh, mỗi một giai chênh lệch rất lớn. Trước kia niết bàn có thể liên tục tấn chức hai cấp bậc lớn, hiện tại chỉ sợ là một cấp bậc lớn cũng khó có thể đạt tới được.
Nhất là chênh lệch rất lớn giữa Thiên Kiều cảnh và Nạp Hư cảnh. Nhiếp Vân cảm thấy lần này đột phá có thể đạt tới Thiên Kiều cảnh đỉnh phong đã rất không tồi rồi.
Tuy nhiên, một khi dẫn động Niết bàn sẽ không nằm trong sự khống chế của hắn, đạt tới mức nào cũng không phải hắn nói là được. Chỉ có thể chờ tới lúc thành công thì hắn mới biết được thực lực mình rốt cuộc tăng lên bao nhiêu mà thôi.
– Lần thứ tư niết bàn, bắt đầu.
Trong lòng khẽ động, trong cơ thể vận chuyển Cửu Chuyển Niết Bàn công.
Ầm ầm.
Thoáng cái dẫn động niết bàn, cả người Nhiếp Vân lập tức rơi vào trong trạng thái tu luyện, tựa như cương thi, cũng không có nhúc nhích chút nào.
Cửu Chuyển Niết Bàn công, mỗi một lần niết bàn đều phá kém thành bướm. Khi niết bàn giống như côn trùng tiến vào trong kén, chỉ có lúc phá kén mới phát hiện ra thực lực chân chính của bản thân đã có thay đổi từ bên ngoài tới bên trong, tăng vọt về chất.
Mà bây giờ Nhiếp Vân chính là côn trùng trong kén, chờ đợi ngày phá kén, bộc phát ra quang mang khiến cho thế nhân run rẩy.
– Đáng giận. Đáng giận. Giam cầm ta ở đây hai tháng, cũng không nhìn lấy một lần, chẳng lẽ thực sự coi ta là phạm nhân hay sao?
Bị trận pháp của Tử Hoa động phủ giam cầm tại chỗ, căn bản không thể động đậy. Thời gian đã qua hai tháng khiến cho Di Tĩnh vô cùng phiền muộn. Vốn trong lòng nàng có một chút hảo cảm với Nhiếp Vân, thế nhưng qua thời gian này một tia hảo cảm kia đã tan thành mây khói, càng nghĩ càng cảm thấy căm tức.
Nàng là người không chịu ngồi yên, ghét nhất là không thể nhúc nhích. Nếu không cũng không tới mức bị ca ca dọa bắt nàng đi tới Huyễn Vũ các là xanh mặt.
Người sợ bị nhốt nhất hiện tại lại bị nhốn tại chỗ, ngay cả ngón tay cũng không thể động đậy, trọn vẹn hai tháng. Loại khuất nhục này thực sự quá lớn, đủ để làm cho nàng nổi điên.
Vốn nàng cho rằng đối phương nói đi tu luyện chỉ là có chỗ cảm ngộ, tối đa một hai ngày sẽ trở lại. Ai cũng không ngờ một lần đi là hai tháng.