Chu Hằng trừng nàng một cái, nói: – Ngươi đừng có khóc!
– Đại thúc nếu đáp ứng Điềm Điềm, Điềm Điềm sẽ không khóc! Tiểu nha đầu cò kè mặc cả!
Kẹo mạch nha!
Mỗi một đứa trẻ chẳng lẽ đều là hóa thân của tiểu ác ma sao?
Chu Hằng mặc dù không có lòng nhân từ trợ giúp khắp thiên hạ, nhưng cũng không làm được nhẫn tâm ném một tiểu cô nương ở rừng hoang núi thẳm này. Hắn thở dài một tiếng nói: – Được rồi, ta giúp ngươi!
– Đại thúc, ngươi thật là một người tốt! Ngươi yên tâm đi, Điềm Điềm cũng nói giữ lời, nhất định sẽ đem mẫu thân giới thiệu cho ngươi!
Tiểu nha đầu làm ra vẻ già dặn nói.
Làm mẫu thân của nàng nhất định rất không có cảm giác an toàn nhỉ!
Chu Hằng xách cổ áo tiểu nha đầu này đứng lên, theo phương hướng nàng chạy tới một đường chạy nhanh. Thần thức mở ra, hắn tìm kiếm mỗi một góc, trong phạm vi vẻn vẹn trăm trượng hắn hoàn toàn có thể làm được giọt nước không lọt.
– Đại thúc, tên ngươi là gì? Tiểu nha đầu hiển nhiên cũng không phải là hạng chịu cho miệng nghỉ ngơi.
– Chu Hằng!
– Tên họ của Điềm Điềm là Khương Tử Sương, nhũ danh là Điềm Điềm, mẫu thân có lúc lại gọi là Quai Quai! Tiểu nha đầu bởi vì bị Chu Hằng túm áo, bộ dạng gần giống Tiểu Hỏa bị Chu Hằng xách, khá là buồn cười: – Đại thúc, ngươi kết hôn chưa?
Tiểu nha đầu này thật đúng là muốn giới thiệu đối tượng cho mẫu thân nàng?
Chu Hằng không khỏi nở nụ cười, nói: – Thật là không khéo, ta đã kết hôn mấy năm trước rồi!
– Ái chà, thật là! Đại thúc sao ngươi có thể không đợi mẫu thân. Mẫu thân ta xinh đẹp như vậy, hơn nữa ngực lớn như thế, ngươi không cưới mẫu thân là tổn thất lớn của ngươi! Khương Tử Sương lập tức đưa ra chủ ý cùi bắp:
– Không bằng, đại thúc ngươi bỏ vợ đi!
Chu Hằng đã ngay cả tâm tình than thở đều không có, chỉ trong lòng nghĩ về sau nếu là sinh con gái nhất định phải giáo dục thật tốt, tuyệt đối không thể dạy ra một kỳ ba giống như là Khương Tử Sương này.
– Ngươi rõ ràng còn không đạt tới trình tự Minh Tiên, làm sao có thể tiến vào? Hắn chuyển đề tài.
– Bởi vì Điềm Điềm là Trận Văn sư mà! Khương Tử Sương hùng hồn nói, trên mặt toàn vẻ khinh bỉ.
Móa, không ngờ bị một tiểu nha đầu cực kỳ không đáng tin xem thường!
Tuy nhiên, Chu Hằng thật đúng là không biết Trận Văn sư là cái gì, không khỏi hiện lên vẻ khó hiểu.
– Ha ha ha, đại thúc, ngươi sẽ không phải là ngay cả Trận Văn sư đều không biết chứ? Nha đầu Khương Tử Sương này là quỷ linh tinh quái, mẫn cảm phát hiện vẻ khó hiểu trên mặt Chu Hằng, lập tức cười lớn.
Chu Hằng nghiến răng nói: – Ta quả thật kiến thức hạn hẹp!
– Không nên khó chịu, ai mà không phải là từ không hiểu đến hiểu! Tiểu nha đầu ra vẻ già dặn vỗ tay Chu Hằng, bộ dạng an ủi.
– Cảm ơn! Chu Hằng bất đắc dĩ thở dài. Gặp phải vị người lớn nhỏ này thật sự là hết lời, ngay cả tức giận đều không thể sinh ra nổi.
– Được rồi, Điềm Điềm sẽ nói cho ngươi biết cái gì gọi là Trận Văn sư! Khương Tử Sương bắt đầu giải thích: – Cái gọi là Trận Văn sư chính là ở trên các loại binh khí khắc trận văn, làm binh khí có thể phát huy ra uy lực càng mạnh!
– Đây không phải chính là Chú Khí sư sao?
– Đương nhiên không phải! Điềm Điềm cũng không biết luyện khí, nhưng Điềm Điềm lại là Trận Văn sư đấy! Đại thúc, ngươi có binh khí hay không, Điềm Điềm khắc trận văn cho ngươi, có thể cho ngươi trở nên càng thêm lợi hại!
Chu Hằng trong lòng khẽ động, hắn cũng rất muốn biết Trận Văn sư này là cái gì. Nghĩ nghĩ, hắn dừng chân, lấy Bách Quỷ Kiếm ra.
– Oa, thanh kiếm này thật kém! Khương Tử Sương vừa đón lấy Bách Quỷ Kiếm liền khinh bỉ nói: – Tuy rằng trận văn khắc vào bên trong thân kiếm không dễ dàng hao tổn, nhưng đồng dạng cũng không dễ dàng thay đổi. Đại thúc ngươi chờ một chút, xem sự lợi hại của Điềm Điềm!
Tiểu nha đầu sờ sờ túi, nhưng lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống: – Công cụ của Điềm Điềm đều ở trong pháp khí không gian, cùng rơi mất rồi!
– Không sao, trước tiên tìm được đồ ăn vặt của ngươi, cho ngươi ăn no rồi tính! Chu Hằng nói.
– Đại thúc ngươi biến thông minh! Tiểu nha đầu khen.
Chu Hằng cười, nhưng lập tức sắc mặt lại đen. Ý tứ của tiểu nha đầu không phải là nói hắn lúc trước rất ngốc?
Vút hắn triển khai thân pháp, tốc độ như bay, chỉ đi mười mấy phút sau hắn liền đến địa phương tiểu nha đầu gặp mèo rừng. Nơi này quả nhiên có một cây chủy thủ, còn có một món pháp khí không gian làm thành một chiếc hộp ngọc nho nhỏ, còn có mấy miếng bánh ngọt bị giẫm nát.
– Đại thúc, ngươi muốn ăn gì? Tiểu nha đầu hớn hở từ trong pháp khí không gian lấy ra lượng lớn đồ ăn vặt, bánh ngọt, như hiến vật quý nói với Chu Hằng.
Chu Hằng tùy tiện nhặt một miếng bánh ngọt ăn, lúc này vẫn là thành thật một chút thì hơn, nếu không tiểu nha đầu khẳng định sẽ không chịu bỏ qua! Tuy nhiên, mùi vị bánh ngọt thật đúng là không tồi, khó trách sẽ làm tiểu nha đầu thèm thuồng.
Hai người một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, đợi sau khi ăn bụng hơi phồng lên, Khương Tử Sương bắt đầu đùa nghịch Bách Quỷ Kiếm.
Nàng lắc cái mông nhỏ, dùng một ít công cụ kỳ quái đối với Bách Quỷ Kiếm vần vò một phen. Chu Hằng lập tức mẫn cảm phát hiện, hơi thở vô cùng tà ác kia của Bách Quỷ Kiếm rồi lại đang nhanh chóng biến mất.
Tiểu nha đầu quả thật có nghề!
– Ái chà, hỏng rồi!
Ngay khi Chu Hằng cảm thán, Khương Tử Sương đột nhiên kêu lên, sau đó liếc trộm Chu Hằng một cái, lộ ra nụ cười chột dạ: – Thanh kiếm này quá kém cỏi, Điềm Điềm vốn muốn khắc một cái dấu ấn cấp bậc Sáng Thế Đế, kết quả đem thân kiếm trực tiếp làm nứt!
Chu Hằng vừa nhìn, quả nhiên trên thân Bách Quỷ Kiếm có thêm một vết rạn, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn gãy nhưng hiển nhiên không chịu nổi đòn nặng.
Không đáng tin, thật là không đáng tin!
Bách Quỷ Kiếm này vốn chính là cấp bậc Sáng Thế Vương, ngươi khắc một cái trận văn cấp Sáng Thế Đế, đây không phải là đang hãm hại thanh kiếm này sao?
Chu Hằng lắc lắc đầu, tuy nhiên dù sao thanh kiếm này đối với hắn đã vô dụng, cho nên mới lấy ra cho tiểu nha đầu giày vò. Hỏng thì hỏng, hắn cũng không để ở trong lòng.
– Đại thúc, ngươi nên biết, khắc ấn binh khí vốn là có tỷ lệ thất bại rất cao, chính cái gọi là người có lỡ móng, ngựa có lỡ tay…
– Là người có lỡ tay, ngựa có lỡ móng!
– Như nhau mà, dù sao chính là ý đó, không nên tính toán chi li vậy chứ!
Chu Hằng hết lời, cùng một tiểu nha đầu có gì đáng cãi cọ, bất kể thua thắng đều không hề có ý nghĩa.
– Nếu ngươi đã ăn no uống đủ, đi thôi!