– Hình như bọn chúng không định ngăn cản chúng ta
Lệ Dung nhìn Tuyết Lỵ, hé miệng cười.
Dương khai hừ lạnh nói:
– Ả đó cảm thấy mình không phải là đối thủ của các ngươi, nên mặc các ngươi đột phá cũng chả có vấn đề gì.
– Ả ta chắc phải giật mình rồi.
Lệ Dung nói đầy hàm ý.
Dương Khai ngạc nhiên nhìn bà, thấy trong đôi mắt bà hiện lên sự tự tin, không khỏi lấy làm suy nghĩ.
Hắn chưa bao giờ thấy Lệ Dung ra tay, chỉ biết tu vi của Lệ Dung khoảng tầm Nhập Thành lưỡng tầng cảnh, so với Tuyết Lỵ thì vẫn còn kém một cảnh giới.
Nhưng giờ nghe giọng điệu của bà, dường như không xem Tuyết Lỵ ra gì.
Dương Khai nhếch miệng cười quái đản, yên lặng chờ đợi.
Hắn rất muốn xem, hai nữ nhân này đánh nhau thì sẽ như thế nào.
Bên này mấy trăm tộc nhân đang đột phá. Bên kia đang yên lặng theo dõi kỳ biến.
Bầu không khí trong Tuyết Sơn trở nên quỷ dị và nặng nề.
Ầm ầm! Răng rắc…
Bỗng nhiên, thiên địa uy năng khủng khiếp trên bầu trời giáng xuống, hung hăng lao về đám người bên dưới như lũ rắn độc.
Tiếng rên rỉ vang lên, không ít tộc nhân Cổ Ma đang đột phá bị thương ngay lập tức, khóe miệng ứa máu.
Nếu là một người đột phá, dựa vào thân thể mạnh mẽ của bọn họ, chắc chắn sẽ không lo lắng việc thiên đi uy năng gây thương tổn, nhưng nhiều người hội tụ cùng một chỗ, thì thiên địa uy năng sẽ rất khủng khiếp.
Có vài người vẫn bình thản, cũng có chút dấu hiệu không chịu nổi.
Nhưng mấy tộc nhân Cổ Ma bị thương chẳng những không mảy may hoảng hốt, ngược lại còn cười lớn, vẻ mặt cương quyết, máu thịt nhu động, tư thế càng sơ hở không đề phòng hơn, họ nhìn lên trời cao, chờ đợi thiên địa uy năng giáng xuống lần thứ hai. Ánh mắt hằn rõ vẻ chờ mong, dường như ước gì thiên địa uy năng càng mạnh càng tốt.
Vu Kiếp đã trốn đi biền biệt từ lâu, sợ bị liên lụy.
Giờ phút này, Dương Khai cũng bay lại bên cạnh lão, lặng yên chờ đợi.
– Đồ điên…
Khóe miệng Vu Kiếp co giật:
– Đám người này đều điên thật rồi, sao có thể chịu đựng được thiên địa uy năng tẩy lễ như thế này chứ? Bọn họ làm vậy chính là tự sát!
– Chuyện này cũng chưa chắc.
Dương Khai lắc đầu cười.
– Thánh chủ đại nhân nghĩ bọn họ có thể chịu đựng được ư? Lần thứ nhất đã có thương vong, Vu mỗ không cho rằng họ có thể chịu đựng đến cùng. Lúc này tốt nhất là tản bớt ra, từng người đột phá, tu tập lại một chỗ để làm gì? Vu mỗ không hiểu.
– Ma tộc bình thường có lẽ không thể trụ vững được, nhưng bọn họ không phải là Ma tộc bình thường.
Dương Khai cười ha hả.
Vu Kiếp nhíu mày nhìn hắn, mù mịt chẳng hiểu gì.
Ma tộc nào cũng là Ma tộc, làm gì có bình thường với không bình thường?
Ầm ầm…
Thiên địa uy năng liên tục giáng xuống, đánh phủ xuống đám tộc nhân Cổ Ma như thiên tai, khiến họ không ngừng bị thương, không ngừng đổ máu.
Nhưng những người này đúng là như điên thật rồi, càng đổ máu thì càng hưng phấn. Trong đêm tối, mắt mỗi người đều phát ra tinh quang, như ánh mắt của loài sói, càng nhìn càng khiến người ta sợ hãi.
Các đệ tử của Phá Huyền Phủ, Chiến Hồn Điện đều kinh hoàng nhìn cảnh này, thậm chí đám người Tào Quản, Trương Ngạo cũng phát run.
Cảnh tượng mấy trăm người cùng đột phá, quá sức hùng tráng.
Xa xa, còn truyền đến hai động tĩnh long trời lở đất.
Đó chính là động tĩnh đột phá của hai vị thống lĩnh Hàn Phi và Hoa Mặc, cũng không kém nới này, cực kỳ khủng khiếp.
Đôi mắt Tuyết Lỵ hiện lên hào quang mừng rỡ, ả càng muốn thu phục đám Ma tộc này hơn.
Mỗi một người, bất kể tu vi cao thấp, tuổi tác lớn hay nhỏ, đều phát ra khí tức thuần chủng nhất của Ma tộc: thô bạo, khát máu, tàn nhẫn…
Tuyết Lỵ tỏ ra rất thích thú.
Ả cảm thấy, đây mới là Ma tộc thật sự.
Không kìm được cảm giác kích động, Tuyết Lỵ dõng dạc hô:
– Nữ tử kia, ngươi tên là gì? Các ngươi từ đâu tới?
Lê Dung cười dịu dàng, khẽ mấp máy môi:
– Ngươi đang nói chuyện với ta sao?
– Đúng.
Tuyết Lỵ gật đầu:
– Bổn tọa chính là một trong Tứ đại Ma tướng đương kim, Tuyết Lỵ, hãy cho ta biết tên và lai lịch của các ngươi!
Đều là Ma tộc nhân, hơn nữa tu vi cao hơn đối phương, Tuyết Lỵ dùng giọng điệu này nói chuyện là điều đương nhiên.
– Ngươi đã là Ma tướng còn không nhìn ra lai lịch của tộc ta?
Lệ Dung phất tay áo lên, nghiêng người về phía Tuyết Lỵ, dáng vẻ đoan chính.
Tuyết Lỵ bèn nhíu mày, giọng điệu không vui:
– Bổn tọa phải nhìn ra ư?
Lệ Dung khẽ cười:
– Bổn tọa, bổn tọa… Chỉ là một Ma tướng cũng dám tự xưng mình là bổn tọa? Hiện giờ Ma tộc đã quên hết lịch sử rồi sao?
Nghe câu nói của bà, vẻ mặt mọi người đều trở nên quái dị.
Tuyết Lỵ cười khẩy nhìn Lệ Dung, sắc mặt bất thiện.
Rõ ràng ả đã bị chọn giận
Sở dĩ ả không ra tay ngăn cản đám Ma tộc này đột phá, hoàn toàn là vì tình đồng loại, cũng do có ý muốn thu phục bọn họ, nhưng không ngờ rằng, nữ tử thủ lĩnh này giọng điệu lại ngông cuồng như thế.
Dám nói câu đó với Tuyết Lỵ, trong thiên hạ này chỉ có một mình Ma tôn.
Thậm chí có lúc, lời nói của Ma tôn cũng không có tác dụng trước mặt Tuyết Lỵ.
– Chớ có xem lòng yêu người tài của bổn tọa là yếu đuối.
Tuyết Lỵ hừ lạnh một tiếng:
– Nếu không phải các ngươi cũng là Ma tộc nhân, thì bổn tọa đã hạ thủ rồi, làm gì có chuyện để cho các ngươi đột phá thoải mái? Chỉ là Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh nhãi nhép cũng dám xấc xược trước mặt bổn tọa, phải giáo huấn một trận!
– Đúng là nên giáo huấn một chút thôi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Dung cũng trở nên u ám:
– Tộc của ta mấy ngàn năm không xuất thế, không ngờ cả Ma tộc nhân như ngươi cũng quên sạch… Hôm nay, tộc ta trở về vùng đất này, sẽ dùng ngươi để tế lễ, cho các ngươi kiểm tra lại trí nhớ của mình!
Tuyết Lỵ nheo mắt lại, gầm lên:
– Rốt cuộc các ngươi là ai?