Nhiếp Vân vốn cao hơn Di Tĩnh, cúi đầu lại vừa vặn nhìn hai quả núi cùng với hai hạt bồ đào đỏ tươi ở trong mắt, sắc mặt hắn đỏ lên, vội vàng lùi về phía sau vài bước.
Y phục rơi xuống, Nhiếp Vân xấu hổ, Di Tĩnh càng xấu hổ muốn chết. Thân thể hoàn mỹ của nàng đừng nói là chưa từng bị nam nhân khác xem qua, cho dù là nữ nhân cũng chưa từng. Vô luận là tắm rửa hay là thay y phục chỉ có một mình nàng làm, không ngờ tới lúc này lại bộc lộ trước mặt một nam nhân xa lạ, trần như nhộng, không một mảnh vải che thân.
Trong lòng đang xấu hổ giận dữ, chợt thấy thiếu niên đã lùi về sau lại tiến tới, mặt nàng đỏ lên, toàn thân không tự chủ được cương cứng.
– Hắn muốn làm gì… Đây là chỗ của hắn, ta không động đậy được, chẳgn lẽ hắn muốn… Nếu như hắn muốn thật thì ta nên làm cái gì bây giờ?
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, nghĩ tới chuyện có khả năng sắp xảy ra, đầu óc Di Tĩnh rối loạn, tiếng hít thở không tự chủ được dồn dập.
Tuy rằng biết rõ bộ dáng trước mắt vô cùng xấu hổ, mình cũng hận không thể lập tức giết người này. Thế nhưng nghĩ tới cảm giác đối phương ôm nàng vào trong ngực, chẳng biết tại sao trong lòng nàng vừa có chút phản kháng, đồng thời còn sinh ra một tia chờ mong mà chính bản thân nàng cũng khó có thể tin nổi…
Tuy nhiên, một chút chờ mong này nhanh chóng biến mất, bởi vì đã có một bộ y phục bao phủ lấy thân thể nàng.
Nhìn thấy bộ y phục này bao phủ da thịt toàn thân đang lõa lồ của mình, Di Tĩnh hơi sững sờ.
Đối với dáng người và dung mạo của mình nàng vẫn rất tự tin. Ở trong tông môn, tuy rằng trong lòng đám nam nhân kia sợ hãi nàng, nhưng mà lửa nóng trần trụi ở chỗ sâu trong mắt nàng vẫn nhìn thấy rất rõ ràng.
Cũng chính bởi vậy cho nên với đám người kia nàng không lưu tình chút nào, vừa mới động thủ đã đánh cho bọn hắn kêu cha gọi mẹ, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
Hiện tại, nam nhân này chẳng những nhìn nàng, ôm nàng, mà giữa hai người còn nhiều hành động xấu hổ như vậy. Dưới tình huống kiều diễm như vậy, cho dù mạnh thì cũng chỉ có thể nhận mệnh.
Mà hắn không những không làm loại chuyện như vậy mà còn dùng y phục che lấy thân thể nàng.
Thực không biết người này nghĩ thế nào.
Nếu như là bằng hữu cũng bỏ đi, trước đó hắn không có chút lưu tình nào với nàng a.
– Thực sự là gia hỏa kỳ quái. Tuy nhiên hiện tại ít nhất cũng đã an oàn.
Di Tĩnh âm thầm thở dài một hơi.
Tuy nhiên ở sâu trong lòng nàng lại có một tia chờ mong, nhưng mà nàng cũng không phải là người chủ động lấy thân báo đáp. Biết rõ hậu quả khi đối phương xông lại, cho nên có thể tránh được đương nhiên nàng cao hứng vô cùng.
– Trước tiên mặc bộ y phục này vào, hiện tại ta sẽ đi bế quan tu luyện, có thể thời gian sẽ rất lâu. Nếu như nói Hắc Nham sẽ cho ngươi ăn, muons chạy trốn thì không có khả năng đâu.
Lập tức, Di Tĩnh chợt nghe thấy một đạo thanh âm. Ngay sau đó tiếng bước chân vang lên, thiếu niên kia rời đi. Chỉ trong chốc lát đã biến mất không thấy gì nữa.
– Đi rồi sao?
Thử động hai cái, phát hiện bị trận pháp trong động phủ giam cầm gắt gao, căn bản không có cách nào nhúc nhích, Di Tĩnh cũng không giãy dụa nữa. Nhớ tới trước đó một đường đuổi giết thiếu niên này, tuy rằng thực lực đối phương không đủ, nhưng mà biểu hiện bề ngoài vẫn cực kỳ tỉnh táo, viễn siêu bất luận một thiên tài nào nàng từng gặp.
– Ài, nếu như ngươi không phải địch nhân của ca ca thì tốt… Có lẽ, chúng ta đã có thể trở thành… bằng hữu…
Không biết qua bao lâu, một tiếng thở dài chậm rãi từ trong miệng nàng vang lên, thậm chí ngay cả chính bản thân nàng cũng không biết tại sao mình lại nói ra lời này.
…
Ngoài cung điện thứ tư của Tử Hoa động phủ, Nhiếp Vân nhìn cánh cửa trước mắt, nhớ tới hành động vừa rồi, hắn âm thầm lắc đầu.
– Xem ra ma khí trong cơ thể càng ngày càng thịnh, định lực của ta cũng càng ngày càng kém.
Nhập ma có nhiều cách, ngũ sát có thể thành ma, lục dục cũng có thể thành ma.
Lục dục là chỉ, sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp.