Cô vừa nói xong, anh lại đột nhiên giơ tay lên, đè bả vai của cô xuống, sau đó cúi người ngang nhiên ngậm môi của cô vào, hôn lên vừa sâu vừa mạnh.
Anh điên cuồng gặm cắn môi lưỡi cô, nóng bỏng và tuyệt vọng.
Tay anh đang ấn bả vai, từ từ dời xuống, ôm cô thật sâu vào trong ngực của mình, lực ôm lớn như vậy, chặt như vậy, giống như muốn ghim cả người cô vào trong xương máu của mình vậy.
Cô cảm thấy không khí trong thân thể như bị anh hút hết, cô khó chịu có chút không cách nào hô hấp, nhưng cô lại liều mạng nhón chân lên, đáp lại nụ hôn của anh.
Hai đôi môi chạm vào nhau, lưỡi mèm cùng dây dưa, cùng thấm ướt bọt.
Nụ hôn triền miên, nhưng triền miên đến cuối cùng, lại hiện lên nồng nặc bi thương khiến người ta không cách nào nhìn thấy, càng hôn trong lòng hai người lại càng nổi lên nồng đậm tuyệt vọng, loại tuyệt vọng đó giống như là muốn hung hăng xé rách bọn họ ra, khiến bọn họ không thể tiếp tục làm ra bất cứ chuyện gì, chỉ có thể liều chết hôn mãi như vậy.
Thế giới, mọi tiếng động đều yên tĩnh.
Chỉ có tiếng động ngọt ngào nhỏ vụn của hai người bọn họ hôn môi phát ra.
Thậm chí hôn đến cuối cùng, anh không còn dịu dàng nữa mà mang theo một chút hung ác và mạnh mẽ, làm cô đau hít vào một hơi, nhưng không phát ra bất kỳ tiếng cầu xin tha thứ nào.
Nụ hôn đó kéo dài thật lâu, thật lâu, mới ngừng lại.
Thịnh Thế vẫn không rời khỏi môi Cố Lan San, chỉ là hơi kéo ra một chút khoảng cách, môi của anh dán môi của cô, hô hấp nặng nề.
Cố Lan San nhắm mắt lại, hô hấp cũng hỗn loạn như vậy, một khoảng thời gian rất dài, cô mới điều chỉnh lại hơi thở, sau đó từ từ nâng lên lông mi thật dài, nhìn Thịnh Thế, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú phi phàm của anh, cong môi lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp.