Thấy nàng lại nói lời âm tàn, độc ác, Nhiếp Vân tức giận quát.
– Nếu như lại nói nhảm, ngươi có tin lão tử sẽ cưỡng gian ngươi hay không?
– Ngươi dám? nếu như ngươi dám động vào ta, ca ca ta chắc chắn sẽ không buông tha cho ngươi. Chẳng những sẽ giết ngươi mà còn có thể giết chết toàn bộ những người có liên quan tới ngươi. Phụ mẫu ngươi, còn có Hoắc Dĩnh kia…
Di Tĩnh hung dữ gầm lên.
– Ta không dám sao? Như vậy ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì là không dám.
Nghe thấy đối phương luân phiên vũ nhục mình, còn liên lụy tới thân nhân bằng hữu của mình, hơn nữa liên tục ba lượt nói tới Di Hoa khiến cho lửa giận trong lòng Nhiếp Vân bốc lên, một tay ôm chặt nữ nhân này, cái tay còn lại liên tục xé rách y phục trên người đối phương thành từng mảnh, lộ ra cái lưng và bờ mông trắng nõn, gợi cảm.
– Ngươi… Buông tay… Ngươi mau buông ra.. Nếu như ngươi dám động vào ta… Ta sẽ giết ngươi…
Cảm thấy y phục phía sau bị đối phương xé nát, Di Tĩnh bắt đầu sợ hãi.
– Nói thêm lần nữa cho ta xem?
Phanh.
Gầm lên một tiếng, Nhiếp Vân quất một cái vào mông đối phương, bờ mông trắng nõn lập tức hiện lên bàn tay đỏ ửng.
Xé rách y phục đối phương chỉ là làm cho đối phương cẩn thận lời nói của mình, cũng không phải là cưỡng gian chân chíhn. Cưỡng gian đối phương, Nhiếp Vân là người chứ không phải là súc sinh. Cho dù có phẫn nộ thì hắn cũng không làm được.
– ngươi… Dừng tay. Ta nhất định sẽ giết ngươi…
Bờ mông tê rần, Di Tĩnh lập tức cảm thấy nhục nhã và phẫn nộ cho nên lớn tiếng quát.
Phanh.
Tuy nhiên nàng còn chưa nói xong thì lại có một bàn tay nóng bỏng đánh vào mông nàng.
– Ta giết ngươi…
Phanh.
Phanh.
Phanh.
– Không phải ngươi muốn giết ta sao? Không phải muốn giết tất cả những người liên quan tới ta sao?
– Không phải ngươi hung hăng càn quấy sao? Một đường đuổi theo ta có thoải mái hay không?
Nhớ tới đoạn đường này thiếu chút nữa đã bị nữ nhân này giết chết, Nhiếp Vân càng nghĩ càng giận, bàn tay không ngừng đánh xuống, liên tục đánh vài chục cái. Cái sau còn vang dội hơn cái trước, cái sau còn hung ác hơn cái trước. Đánh cho bờ mông trắng như tuyết của đối phương đỏ tươi, tràn ngập dấu tay.
– Ngươi dừng lại.. Hu hu…
Cảm thấy bờ mông mình càng ngày càng đau đớn, cơ hồ trần như nhộng, bị đối phương ôm lấy, không có cách nào đào tẩu, Di Tĩnh càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng phẫn nộ, đột nhiên khóc rống lên.
Cho dù tàn nhẫn tới đâu thì nàng cũng là nữ hài tử chưa từng thấy qua các mặt của xã hội, đâu có gặp tình huống như vậy chứ?
Không riêng gì đau đớn mà còn có nhục nhã.
– Câm miệng.
Nhiếp Vân cũng không ngờ tới đánh mấy cái mà đối phương đã khóc, tuy nhiên hắn cũng không phải là loại người nữ nhân vừa mới khóc thì đã luống cuống tay chân, hắn trợn mắt nói:
– Nếu như lại khóc ta sẽ tiếp tục đánh, đánh tới khi nào ngươi không khóc nữa mới thôi.
– Hu hu..
Nghe thấy lời uy hiếp này, tuy rằng Di Tĩnh vô cùng hận Nhiếp Vân, nhưng mà cuối cùng vẫn phải ngừng khóc.
– Như vậy mới không sai biệt lắm, đừng có phản kháng. Ta mang ngươi tới Linh binh phi hành của ta, tới bên trong ta sẽ thả ngươi.
Mặc dù không thèm để ý tới tiếng khóc của nữ nhân, cũng không hạ thủ lưu tình, nhưng mà sát tâm ngập trời của Nhiếp Vân vẫn yếu bớt không ít. Biết rõ tình huống như vậy cũng không phải là biện pháp cho nên mới nói.