Nhưng nếu người xa lạ biểu lộ thiện ý, như vậy lại là chuyện khác.
Tin rằng dưới tình huống như vậy, chỉ cần tồn tại không quá mức hung tàn, bình thường đều không trực tiếp ra tay giết người.
Đây là quan điểm đầu tiên của Cố Thanh Sơn đối với khu Tranh Bá.
Cho nên giờ phút này, Cố Thanh Sơn mới trực tiếp biểu lộ thái độ, còn tặng một chút linh tuyền cho đại thụ.
Lập tức thấy linh tuyền kia được đổ lên đại thụ, nhanh chóng bị đại thụ hấp thu.
Đột nhiên, một tiếng ong ong truyền từ đại thụ tới.
“Nước suốt ngọt lành như vậy ta đã rất lâu không được uống, nếu có thể hãy cho ta thêm một chút, cảm ơn.”
Cố Thanh Sơn kinh ngạc nhìn đại thụ.
Hắn liền lấy một hồ lô linh tuyền nữa tưới lên đại thụ.
Tất cả nước suối lập tức bị hấp thu sạch sẽ.
“A…”
Đại thụ truyền tới một tiếng thở dài hài lòng.
Nó tiếp tục nói: “Vị khách lặn lội đường xa tới đây, nước suối của ngươi khiến ta cảm thấy vui sướng, ngươi có thể ở trong này nghỉ ngơi.”
… Ý tứ rất rõ ràng, trước lúc đó là không cho phép ngươi ở đây nghỉ ngơi.
Cố Thanh Sơn lập tức hiểu được.
Xem ra mình làm đúng rồi.
Hắn liền ôm quyền, nói: “Đa tạ.”
“Không cần khách khí, nếu có thể hãy cho ta thêm một hồ lô nữa.” Đại thụ nói xong dường như cũng xấu hổ về yêu cầu của mình: “Bởi vì đứa con của ta cũng sắp trở lại, ta quên để dành cho nó một ít… Nó chắc sẽ thích nước suối này.”
Cố Thanh Sơn cười cười.
Đây là một thế giới đầy cát bụi, mình bay lâu như thế cũng không thấy nguồn nước nào.
Nghe nói thế giới này đã gần tới mức hủy diệt.
Khó trách nước suối lại được hoan nghênh đến thế.
… Chẳng qua là nước suối thôi, mình còn nhiều mà.
Cố Thanh Sơn lại lấy ra một hồ lô nước suối, đặt ở dưới đất cạnh đại thụ.
“Tặng cho ngươi.” Hắn nói.
Cát đá trên mặt đất tách ra thành một cái động sâu, nuốt hồ lô vào.
“A, vô cùng cảm ơn.” Đại thụ hân hoan nói.
“Không cần khách khí, muốn mượn dùng bảo địa của các hạ để nghỉ ngơi, ta đương nhiên phải mang theo một chút lễ vật nho nhỏ rồi.” Cố Thanh Sơn xua tay nói.
Đại thụ nói: “Ta cũng không phải cường đạo không hiểu lễ phép, cho nên ta cũng có một vài món quà đáp lễ cho ngươi… Không phải thứ gì tốt đâu, hi vọng ngươi đừng ghét bỏ.”
Chỉ thấy trên đại thụ, một nhánh cây đen nhánh gãy ra, lập tức rơi xuống bên cạnh Cố Thanh Sơn.
“Xin hãy cầm lấy, đây là một chút tâm ý của ta.” Đại thụ nói.
Cố Thanh Sơn nhìn nhánh cây kia.
Vật như vậy… Có thể dùng làm gì?
Nhưng hắn cũng không thể không nhận, nếu không chẳng phải khiến đối phương khó xử rồi sao?
“Đa tạ các hạ.” Hắn cảm tạ nói.
“Ừm.” Đại thụ đáp.
Nói đến đây không cần thiết phải nói thêm gì nữa.
Cố Thanh Sơn tùy ý sử một cái quyết, cách không di chuyển nhánh cây vào túi trữ vật.
Tiếp theo hắn lấy ra một cái bồ đoàn, ngồi trên đó ăn ăn uống uống, sau đó bắt đầu nghỉ ngơi.
Thời gian trôi rất nhanh.
Hai canh giờ sau.
Cố Thanh Sơn mở to mắt, cả người thần thái sáng láng.
Hắn bỗng nhiên phát hiện, trên lớp đất cát trước mặt mình có một con bọ cạp đen to bằng bàn tay.
Con bọ cạp đen kia dường như đang tò mò đánh giá hắn.
Lúc Cố Thanh Sơn mở mắt ra dọa bọ cạp nhảy dựng.
Con bọ cạp này nhanh chóng trốn vào trong cát đá, chẳng biết đi đâu.
Cố Thanh Sơn cũng không để ý, cười cười, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“Các hạ, cáo từ.” Hắn nói với đại thụ.
“Ngươi muốn đi đâu?” Đại thụ tò mò hỏi.
“Đến chợ đen, từ trước tới giờ ta chưa từng đến nơi như vậy, cho nên đi xem thử.” Cố Thanh Sơn nói.
“À… Ngươi tới nơi đó vì cái gì?” Đại thụ tiếp tục hỏi.
“Ta muốn học một vài tri thức và kỹ năng phương diện chữa trị, bởi vì bạn của ta bị thương rất nghiêm trọng, ta lại không có biện pháp gì.” Cố Thanh Sơn thản nhiên nói.
“Chữa trị à.” Đại thụ thở dài: “Mấy chuyện như chữa trị ta cũng không có cách nào, ngươi là một người tâm địa không tệ, mau đi đi.”
“Ừ, cáo từ.” Cố Thanh Sơn ôm quyền nói.
“Tạm biệt.” Đại thụ đáp.
Cố Thanh Sơn phóng lên cao, bay về phía xa xa.
Hắn rời khỏi khu vực không có bão cát được đại thụ bao phủ.
Lập tức, bão cát vô tận ập tới.
Chỉ một thoáng, hắn bỗng phát hiện ra phía bên sườn mình xuất hiện mười mấy người.
Cố Thanh Sơn thấy đối phương, đồng thời đối phương cũng thấy hắn.
Hai bên trùng hợp mà đi về cùng một hướng.
… Xem ra đều vội vàng đến chợ đen.
Cố Thanh Sơn ngẫm nghĩ, yên lặng nhường đường để đối phương bay qua trước.