Hứa Minh Tâm thấy vậy, trong lòng cô run lên.
Ban ngày, tại sao lại muốn đóng cửa, cô có một dự cảm xẩu. “Ngô Ưu… Cô đây là muốn làm gì?”
Ngô Ưu cười lạnh, nói: “Cô có thể xuống, dẫn người đi.”
Ngô Ưu nhìn lên cầu thang, Hứa Minh Tâm cũng thuận thể nhìn sang, khi nhìn thấy người tới con ngươi cô chợt co rút lại.
Cô nhìn chằm chặp người đến, mà thân thể cứng ngắc.
Thế nhưng cô cũng phản ứng kịp rất nhanh, chạy về phía cửa.
Nhưng Ngô Ưu lại ngăn chặn cô.
Cô ta lộ ra nụ cười ác độc: “Hứa Minh Tâm, lần này tôi xem cô trốn chỗ nào. Lần này lên núi, mặc kệ thế nào cũng phải mất hai mươi phút, tôi xem ai có thể cứu được cô!”
“Cô tránh ra, cô điện rồi sao…”
Hứa Minh Tâm dùng hết lực khí toàn thân, để đẩy Ngô Ưu ra.
Người đang cảm nhận được thời điểm nguy hiểm, thì năng lực mà thân thể bùng nổ ra vô cùng đáng sợ.
Cô lại đẩy Ngô Ưu sang một bên, rồi mở rộng cửa chạy đi, nhưng…
Một bàn tay to lạnh như băng tóm bả vai của cô, một nguồn sức mạnh đã kéo cô lại.
Cửa lại bị đóng một lần nữa.
Hứa Minh Tâm liên tiếp ngã nhào trên đất, đầu gối cô đập vào sàn gạch lạnh như băng, làm cô đau như kim châm muối xát.
Cô không ngừng lùi lại, thân thể lạnh run. “Cố… Cố Tử Vị, anh… An muốn làm gi?”
Cô ngàn lần không nghĩ tới, Cố Tử Vị lại ở nơi này, lại thông đồng với Ngô Ưu. Nói vậy thì chuyện chính phủ đột nhiên trưng dụng đất trên núi cũng là giả, là Cố Tử Vị loan tin tức giả.