Bị phấn hoa màu vàng dính vào, toàn thân Nhiếp Vân lập tức run rẩy, khóe miệng có máu tươi điên cuồng phun ra, vẻ mặt không cam lòng nắm lấy cánh tay nàng, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
– Ta… Ta cũng không biết tại sao bình ngọc lại bị vỡ. Thực sự ta không cố ý… Ta không muốn giết ngươi a…
Dường như Di Tĩnh cũng không nghĩ tới bình ngọc lại bị vỡ, hơn nữa phấn hoa vừa vặn dính vào người Nhiếp Vân khiến cho nàng lo lắng, vội vàng lên tiếng. Tuy nhiên nàng còn chưa nói xong thì đả cảm thấy trên tay đột nhiên có một cỗ lực lượng mạnh mẽ đánh úp lại.
Răng rắc…
Thoáng cái, cánh tay có thể thi triển thiên phú Thiên thủ sư của nàng đã bị Nhiếp Vân mạnh mẽ bẻ gãy.
– Ngươi….
Lúc này cho dù nàng có ngốc cũng hiểu rõ kế sách của đối phương. Dưới tình thế cấp bách, bàn chân đạp mạnh lên trên mặt đất, nhanh chóng thi triển thiên phú Thiên hành sư thoát ra bên ngoài.
Còn chưa có rời khỏi mặt đất thì nàng đã cảm thấy thân thể bị xiết chặt, bị hai cánh tay rắn chắc ôm lấy.
Trước đó Nhiếp Vân ăn độc dược là cố ý, bản thân hắn có thiên phú kịch độc, một khỏa đan dược Kim lân phệ tâm thảo cho dù dùng nó thay cơm ăn mỗi ngày cũng không có chút vấn đề nào.
Trước đó yếu thế đương nhiên là do hắn làm vậy để mê hoặc Di Tĩnh. Lúc này thấy nàng cưỡng bức lấy Long oán, lại lấy phấn hoa ra uy hiếp, Nhiếp Vân biết rõ cơ hội đã tới cho nên mới đi tới trước mặt nàng, lẳng lặng đánh nát bình ngọc. Bình ngọc vừa vỡ, phấn hoa vừa vặn dính vào người, khi đó nhất định Di Tĩnh sẽ cảm thấy hắn sẽ phải chết. Cho nên chỉ cần tiến thêm chút nữa thì đối phương khó có thể phản kháng.
Dù sao ai lại đi nghi ngờ một người sắp chết chứ?
Hơn nữa kinh nghiệm giang hồ của Di Tĩnh kém như vậy, cho dù cảm thấy xảy ra vấn đề thì trong thời gian ngắn cũng không thể tưởng tượng ra được gì.
Chính bởi vì như vậy cho nên Nhiếp Vân mới có thể một kích đắc thủ.
BIết rõ thiên phú Thiên thủ sư của nàng cường đại tới cực điểm, cho nên vừa ra tay Nhiếp Vân đã động thủ bẻ gãy cánh tay kia của nàng. Chỉ là không ngờ tới Di Tĩnh này bị thương lại không loạn chút nào, lập tức thi triển thiên phú Thiên Hành sư, định chạy trốn.
Một khi để cho nàng đào tẩu, bằng vào thiên phú Trị liệu sư, chữa xong cánh tay là chuyện vô cùng đơn giản. Tới lúc đó sẽ phiền phức lớn, cho nên, một khi phát hiện nàng có ý định chạy trốn, hai tay Nhiếp Vân mạnh mẽ dùng sức, hung hăng ốm chặt nàng vào trong ngực.
Không phải là Nhiếp Vân háo sắc, mà hắn hiện tại chỉ có lực lượng thân thể mới có thể so sánh với Di Tĩnh, không có chiêu này căn bản không thể nào ngăn cản thiên phú Thiên hành sư thoát đi.
Thiên phú Thiên hành sư được xưng là thiên phú đứng đầu trong ba thiên phú đào tẩu, danh tiếng cũng không phải thồi da trâu mà có được.
– Buông tay…
Cảm thấy bị cánh tay rắn chắc của Nhiếp Vân ôm lấy, khí tức nam nhân của đối phương truyền tới khiến cho sắc mặt Di Tĩnh đỏ lên, miệng thét lớn, thân thể kịch liệt vặn vẹo.
Bất kể nói thế nào nàng cũng là hoa cúc khuê nữ không hiểu sự đời. Bị một nam nhân ôm như vậy không cảm thấy dị thường mới là lạ.
– Muốn ta buông tay? Không có cửa đâu.
Thật vất vả mới bắt lấy nàng được, sao Nhiếp Vân có thể buông tay? Hai tay hắn ôm càng chặt hơn, tuy rằng cánh tay dùng sức thì lực lượng dưới chân sẽ không khống chế tốt, Di Tĩnh lại giãy dụa kịch liệt cho nên có chút không khống chế nổi.
Phịch.
Thoáng cái hai người cùng ngã xuống đất.
– Trốn đi đâu.
Thừa dịp này Di Tĩnh nhảy về phía trước gần nửa thước, Nhiếp Vân biến sắc, cánh tay phát lực, chộp về phía trước, lần nữa đè Di Tĩnh xuống dưới thân.
– Thả ta ra…
Cảm nhận lực lượng cường đại của đối phương cùng với thể trọn thân thể áp lên trên người mình, Di Tĩnh giãy dụa, muốn chạy trốn.
Vốn hai người đè lên nhau, Nhiếp Vân từ phía sau lưng nắm chặt nàng, tư thế rất là mập mờ. Không giãy dụa còn tốt, vừa mới giãy dụa thì mông Di Tĩnh đã đụng phải vật đại biểu cho thân phận nam nhân của Nhiếp Vân.
Khiêu khích giống như tình nhân, ma sát cũng làm cho Nhiếp Vân cảm thấy khác thường. Tuy nhiên hiện tại hắn không dám buông tay, chỉ có thể cắn răng, tiếp tục ôm lấy đối phương mà thôi.