Cái này ở trước đây là nó không thể tưởng tượng, từ Sinh Hoa đến Phá Hư, này cần hấp thụ bao nhiêu linh thạch?
Thạch đại gia thực sự là quá thông minh, chọn đúng chủ nhân rồi! Thạch Linh thầm nghĩ như thế, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Nhưng mặc nó là Phá Hư Cảnh thì đã làm sao, ở trước mặt Hổ Nữu còn ngoan hơn cẩu.
Mọi người xuất phát, tiến quân về Hải vực.
Trước khi tiến vào Bắc Vực, Lăng Hàn lại đi mỏ quặng liếc mắt nhìn, hắc khí ở nơi này đã như vùng biển mênh mông, hoàn toàn nuốt chửng Hoàng Đô cũ của Hỏa Quốc.
Đây là một mầm họa.
Lăng Hàn thầm nghĩ, chờ hắn bước vào Phá Hư Cảnh, chuyện thứ nhất chính là san bằng nơi này.
Bọn họ vào biển, chạy về Khung Vân Đảo. Một đường phi thường thuận lợi, chỉ bốn ngày liền đến địa phương, chủ yếu là thực lực của Lăng Hàn, Hổ Nữu tăng lên một đoạn, tốc độ tự nhiên càng nhanh hơn.
– Người nào!
Có thủ vệ phóng lên trời, ngăn đám người Lăng Hàn lại.
– Thất Quận Chúa! Cô gia!
Khi bọn họ thấy rõ mấy người Lăng Hàn, thì vội cung kính hành lễ.
Hách Liên Tầm Tuyết khoát tay áo nói:
– Miễn lễ, tộc Vương ở đâu?
– Đang ở trong phủ.
Hách Liên Tầm Tuyết tự nhiên không cần bọn họ dẫn đường, nàng nhớ con sốt ruột, một đường chạy vội. Tiến vào trong vương phủ, chỉ thấy Hách Liên Dung đang ôm một đứa bé trai trêu chọc, một bên tràn ngập khát vọng nói:
– Gọi ông ngoại! Gọi ông ngoại!
– Đại đại! Đại đại!
Nhưng bé trai chỉ bắt đúng lỗ tai của Hách Liên Dung, vỗ tay kêu lên.
– Là ông ngoại, không phải đại đại!
Hách Liên Dung phát điên nói, tiểu tử này đã biết nói mấy tháng, nhưng chỉ gọi hắn là đại đại, để hắn gấp chết mất.
Lăng Hàn và Hách Liên Tầm Tuyết đều bay xuống, dọa cho Hách Liên Dung nhảy một cái, hiện tại tâm tư của hắn đều ở trên người Lăng Kiến Tuyết, mong chờ đối phương gọi hắn ông ngoại, nào nghĩ đến đám người Lăng Hàn lại đột nhiên xuất hiện
– Cha cha, mẹ mẹ!
Lăng Kiến Tuyết đột nhiên kêu lên, một đường chạy chậm lại.
– Phốc!
Hách Liên Dung phun ra một ngụm lão huyết, hắn không biết đã dạy tiểu tổ tông này bao nhiêu lần. Nhưng tiểu tử vẫn chỉ gọi “đại đại” “đại đại”, quyết không chịu gọi ông ngoại. Không nghĩ tới Lăng Hàn và Hách Liên Tầm Tuyết vừa tới, thằng nhóc này đã gọi cha mẹ.
Đáng ghét a!
Hách Liên Tầm Tuyết hài lòng lại tiếc nuối, nàng không có thể dạy nhi tử gọi cha và mẹ, vẫn là nhi tử tự mình học được. Nàng ôm nhi tử nói:
– Hảo nhi tử, mẹ sẽ không rời con nữa!
Nàng cái gì cũng mặc kệ, chỉ có một ý nghĩ, không thể rời nhi tử nữa.
– Ha ha ha ha, tiểu tử thúi, ngươi rốt cục đến rồi!
Hách Liên Thiên Vân cũng bay vụt tới, một năm qua đi, hắn quả nhiên bước vào Thiên Nhân Cảnh, Long uy lại mạnh mẽ gấp mấy phần, nhưng biến hóa không quá lớn, dù sao hắn vốn đã đạt đến trạng thái đỉnh cao, tăng lên tự nhiên có hạn.
Tuy Lăng Hàn cũng rất nhớ nhung nhi tử, nhưng càng vui vẻ nhìn thấy nhi tử biến hóa, tiểu tử còn chưa tới hai tuổi, nhưng man lực đã đạt đến Thần Thai Cảnh đỉnh cao, tiến bộ thực sự là kinh người.
– Hiện tại tình thế của tứ hải ra sao?
Hắn hỏi, tự nhiên trước tiên phải quan tâm chính sự.
Hách Liên Thiên Vân vô cùng kiêu ngạo mà ưỡn ngực nói:
– Hiện tại tứ đại Hải vực đã toàn bộ ở dưới khống chế của bản tọa, dù là trung ương Hải vực cũng có hơn phân nửa Hải tộc thần phục bản tọa. Ngươi đến rất đúng lúc, bản tọa đang định ít ngày nữa tấn công Hải Hoàng Hạp, ngươi đến tham gia chút náo nhiệt đi.
—————