Trình Hải nhìn rồi gật đầu: “Thật ra tôi cũng nghĩ như vậy, cũng chỉ có Tôn Vĩnh Trinh sẽ làm ra loại chuyện này. Một khoảng thời gian dài trước đó ông ta biến mất, vốn tưởng hai bên sẽ không có dây dưa gì nữa, ai ngờ… haizz!”
Giang Nghĩa lạnh nhạt nói: “Ông ta không phải biến mất, chỉ là đang yên lặng chờ thời cơ.”
“Thời cơ sao?”
“Không sai, bây giờ chính là thời cơ mà bọn họ nhận định. Việc tốt mà chúng ta làm, theo người bình thường thì gây được tiếng vang, được truyền tiếng tốt, nhưng ở trong mắt bọn họ chính là cơ hội công kích tốt nhất. Một khi bôi nhọ thành công, chúng ta sẽ chịu áp lực dư luận gấp mười, gấp trăm lần, công ty thậm chí sẽ bị đóng cửa.”
Trình Hải nghiến răng: “Thật âm độc!”
Giang Nghĩa nhìn cái tên trên tờ giấy, có hơi an ủi, cũng có hơi thất vọng.
Điều an ủi là anh không nhìn nhầm thực lực của Tôn Tại Ngôn, người đàn ông này thật sự rất thông minh, là một đối thủ rất có sức nặng, cũng đáng để Giang Nghĩa thu về dưới trướng.
Điều thất vọng là Tôn Tại Ngôn lợi dụng vụ hỏa hoạn lần này.
Chỉ là sống chết của người dân, quăng tất cả việc tốt thật sự ra sau đầu, vì để giải quyết đối thủ không màng mọi thứ, dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Cách làm như vậy, nhục nhã.
Giang Nghĩa đối với Tôn Tại Ngôn là vừa yêu vừa hận, trong lòng có chút không thoải mái.
Anh ném tờ giấy vào trong sọt rác đứng dậy đi ra ngoài.
Trình Hải hỏi: “Cậu cả, cậu muốn đi đâu?”
“Giải trí Ức Châu.”
“Hả?”
Giang Nghĩa giải thích: “Tôn Vĩnh Trinh không thể chỉ nhằm vào khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, tôi tin ông ta cũng nhất định nghĩ cách đối phó giải trí Ức Châu.”
“Hiện nay phiền phức của khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng coi như tạm thời được giải quyết, tiếp theo, giải trí Ức Châu sẽ chịu công kích như nào còn chưa biết.”