– Chủ thượng mạnh lên nhanh thật, làm thế nào mà giờ ngài đã đạt tới Siêu Phàm tam tầng cảnh rồi? Chẳng lẽ từ đó đến nay rất nhiều năm trôi qua rồi?
Nghe nàng nói như vậy, Lệ Dung và Hoa Mặc mới nghĩ tới việc điều tra tu vi của Dương Khai, ngay lập tức đều sừng cả người, vui sướng xen lẫn giật mình.
– Không bao lâu cả, cũng khoảng năm sáu năm thôi.
Dương Khai tính sơ qua.
– Ừm, bây giờ không có thời gian chuyện trò nhiều với các ngươi, vừa đi vừa nói.
Thấy hắn có vẻ trịnh trọng, đám người Lệ Dung cũng không khỏi chuyển thần sắc nghiêm nghị, mơ hồ ý thức được có gì đó không ổn.
Lúc tiến vào Ma Cổ Bảo, Lệ Dung liếc nhìn Vu Kiếp, bèn lại gần Dương Khai, thấp giọng dò hỏi:
– Chủ thượng, vị này là ai?
Dương Khai thuận miệng nói:
– Một bằng hữu ở bên ngoài, tình hình cụ thể lát nữa các ngươi cứ hỏi lão, lần này ta đến là để luyện đan.
– Luyện đan?
Lệ Dung thất thanh:
– Không lẽ…
– Ừ, có người đang tìm Quan Nô tiền bối, cũng có người đang truy sát ta, cho nên ta phải mau chóng đưa các ngươi ra ngoài, nếu không sự tình sẽ trở nên rất phiền toái.
– Ai dám làm vậy?
Khí tức của Lệ Dung đột nhiên biến đổi, trở nên vô cùng tàn ác.
– Một Ma tướng tên là Tuyết Lỵ!
Dương Khai nhíu mày.
– Trước kia ả vô tình kiếm được ít Ma Thần Kim Huyết, sau đó thì ngấp nghé máu của ta.
– Ma tướng?
Hàn Phi nhướn mày.
– Vậy thuộc hạ cũng muốn diện kiến xem, Ma tướng của đương kim Ma tộc là như thế nào!
– Sẽ có cơ hội thôi.
Dương Khai liếc nhìn nàng, cười hì hì.
Lúc mấy người cùng đi, không biết Vu Kiếp vô tình hay cố ý mà đi lui lại phía sau, lặng yên quan sát địa hình nơi đây và tu vi của năm người trước mặt, càng xem càng thấy kinh hãi.
Nơi này cũng không biết là nơi nào, năm người kia tất cả đều là Nhập Thánh Cảnh, lợi hai nhất là mỹ phụ nọ, Nhập Thánh nhị tầng cảnh. Tuy chỉ là lưỡng tầng cảnh, nhưng vừa rồi khi bà tức giận, cũng mang đến một áp lực không kém gì cảm giác Tuyết Lỵ mang lại cho mình.
Vu Kiếp thậm chí còn hoài nghi, nữ nhân này tuyệt đối không thua kém Tuyết Lỵ.
Bốn người kia tất cả đều là Nhập Thánh nhất tầng cảnh, vị mỹ phụ thứ hai và lão già đó hẳn đã tới cực hạn của nhất tầng cảnh, bất kể là sức mạnh nội thể hay là khí tức đều vững chắc hơn lão rất nhiều.
Nếu động thủ với bất kỳ ai trong số bọn họ, Vu Kiếp áng chừng mình chỉ có nước bỏ chạy.
Hai vị còn lại hẳn là mới đột phá không lâu, điểm này cũng được xác nhận từ cuộc nói chuyện vừa rồi của Dương Khai với họ.
Nhưng ngay cả hai vị cao thủ mới đột phá Nhập Thánh Cảnh không lâu này cũng làm Vu Kiếp cảm thấy không bằng ai… Không biết tại sao, lão cứ cảm thấy áp lực từ bọn họ.
Những người này rốt cuộc là người thế nào mà lại cổ quái như vậy?
Hơn nữa cách bọn họ xưng hô với Dương Khai cũng khiến Vu Kiếp phải chú ý.
Trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng Vu Kiếp biết rõ đạo lý im lặng là vàng nên không nói lời nào mà theo sát phía sau bọn họ.
Không mấy chốc sau, họ đã quay về Ma Cổ Bảo.
Xa xa đó, Dương Khai thấy rất nhiều tộc nhân Ma tộc đứng trước thành nhìn về phía bên này.
Trong đám đông, một thiếu nữ hưng phấn vẫy tay gọi lớn:
– Dương Khai, Dương Khai!
Nhìn theo hướng giọng nói đó, Dương Khai khẽ mỉm cười, giơ tay chào lại.
Thiếu nữ tên là Hoàn Nhi là người phụ trách chăm sóc hắn hồi hắn bị bắt vào đây, cũng chính là tỳ nữ thân cận của Lệ Dung.
– Nha đầu này, thật xấc xược!
Lệ Dung quở, quay sang nói với Dương Khai:
– Chủ thượng không cần để ý tới nó, đợi thuộc hạ về giáo huấn một trận cho nó biết tôn ti trật tự.
Dương Khai cười gượng:
– Không cần vậy đâu, hơn nữa các ngươi cứ thoải mái đi, đừng cứ mở miệng ra là “Chủ thượng, Chủ thượng”, ta thấy không thoải mái.
– Vậy nên xưng hô thế nào đây ạ?
Lệ Dung kinh ngạc.
– Ban đầu các ngươi gọi ta là gì?
Ba thống lĩnh nhìn nhau, nhớ lại liền không khỏi đỏ mặt.
Lúc trước, khi Dương Khai bị bắt vào đây, ba người bọn họ đều gọi hắn là tiểu tử loài người, tiểu tử thối, loài người đê tiện…
Giờ đâu dám xưng hô như vậy?
Vào Ma Cổ Bảo, Hoàn Nhi nhanh chóng chạy tới hành lễ với các vị thống lĩnh, sau đó phấn khởi đi theo Dương Khai, cười nói ríu rít liên hồi.
Dường như từ sau Dương Khai đi, nàng đã không được nói chuyện vậy.
Lệ Dung cũng bật cười lắc đầu, thấy Dương Khai không có vẻ gì là không hài lòng, nên cũng chẳng trách cứ Hoàn Nhi. . Truyện Tổng Tài
Nói được một lúc, Hoàn Nhi bỗng nhiên nhìn Vu Kiếp hỏi:
– Cái lão người không ra người, quỷ không ra quỷ này là ai? Sao ngươi lại dẫn cả lão ta về đây?
Vu Kiếp tối sầm mặt.
Dương Khai lắc đầu, không trả lời câu hỏi của nàng mà nhìn Lệ Dung nói:
– Ta muốn dùng mật thất dưới đất một chút, nhiều nhất hai, ba ngày sẽ ra ngoài. Tình hình bên ngoài như thế nào các ngươi có thể hỏi Vu Kiếp, lão ta sẽ giải đáp cho các ngươi.
– Được.
Đám người Lệ Dung nghiêm mặt lại, vội vàng gật đầu.
– Thánh chủ đại nhân…
Vu Kiếp vội vàng tiến lên kéo Dương Khai sang một bên, người cứ bứt rứt khó chịu, thấp giọng nói:
– Vu mỗ ở đây… liệu có nguy hiểm gì không?
Dương Khai bật cười:
– Không có đâu, ngươi yên tâm đi.
– Nhưng sao ta cảm thấy những người này là người trong Ma tộc vậy?
Vu Kiếp nghi hoặc.
– Bọn họ là người của Ma tộc mà, hơn nữa còn không phải là Ma tộc nhân bình thường đâu!
Dương Khai cười ha hả, vỗ vai Vu Kiếp:
– Cứ như vậy đi, thời gian không nhiều, ta đi lo việc của ta trước, ngươi cứ thoải mái đi.
Nói xong, Dương Khai đã vội vã rời đi.
Vu Kiếp bất đắc dĩ lắc đầu.
Đám người Lệ Dung đứng nguyên tại chỗ, không đi theo Dương Khai, nhớ tới lời hắn vừa nói mà ngập tràn mong đợi.
Hai ba ngày, chỉ cần hai ba ngày, lồng chim đã giam cầm tộc Cổ Ma bao nhiêu năm sẽ bị phá vỡ, tộc nhân lại có thể đặt chân lên vùng đất mà họ mong mỏi đã lâu, ngắm nhìn nhật nguyệt tinh tú và bao nhiêu điều kỳ thú bên ngoài.