“Không phải là chúng ta còn chưa kết hôn sao?”
“Em cứ gọi một tiếng đi, anh nghĩ… nếu bà ở dưới suối vàng nghe thấy được, nhất định sẽ rất vui.”
Cố Gia Huy nhìn vào bia mộ một cách rất chăm chú, giọng nói có chút âm trầm.
Ký ức của anh về mẹ của mình rất mơ hồ, năm đó khi anh năm tuổi phải rời khỏi nhà họ Cổ thì sức khỏe của mẹ anh đã không được tốt rồi. Anh nhớ lúc anh lên xe, mẹ anh đứng ở cửa, không đến gần, cũng không nói gì mà chỉ đứng yên ở đó khóc.
Năm thứ hai, trong nhà truyền tin đến nói rằng mẹ anh đang ốm nặng, anh và anh hai liền vội vã trở về, nhưng anh vẫn không kịp gặp mẹ lần cuối.
Đây cũng chính là điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời của anh và anh hai.
Anh nghe bố anh nói rằng thực ra mẹ không muốn kết hôn với ông, nhưng bà đã mang thai anh hai nên bất đắc dĩ mới phải chịu ấm ức gả vào nhà giàu.
Bà vì bố anh, vì anh hai mà luôn cố gắng lấy lòng Cố Triệt nhưng lại liên tục bị sỉ nhục.
Dù bố anh có thể bảo vệ bà nhưng ông không thể thay đổi được sự thật rằng Cổ Triệt không chấp nhận người mẹ kế này.
Cộng thêm địa vị thấp kém của trong giới quý tộc bà luôn bị người ta coi mẹ, nên thường, còn có những lời đàm tiểu được truyền đi rất quá quắt.
Cổ Triệt ngày càng lớn, anh ta cũng có tiếng nói trong tập đoàn, cứ như vậy nên những người chỉ trích mẹ của anh ngày càng trắng trợn hơn.
Anh có thể nhận ra mẹ luôn không vui, muốn quay lại nghề cũ nhưng lại không dám ra ngoài mà chỉ có thể ở nhà.
Anh và anh hai rời đi rồi, tuy rằng mẹ anh rất buồn nhưng sau đó sẽ được vui vẻ hơn.
Bà không muốn hai anh em họ ở trong cái lồng nhà họ Cố này cả đời, khiến cho hai anh em họ cũng giống như bà, bị nhốt ở đây từ đó nảy sinh sự sợ hãi với thế giới bên ngoài.
Anh không oán hận Cố Gia Bảo, anh biết rằng bố anh đã làm hết sức mình rồi và quả thực là ông rất yêu mẹ anh, luôn muốn bảo vệ cho bà.