“Anh Ninh à..” Tống Tiểu Vũ cảm thấy hơi hú hồn. Những lời Giang Ninh nói ra khiến anh ta như giãm phải dây thép vậy!
Mà lại còn là dây thép trong suốt!
Bởi vì nếu Giang Ninh không nói ra, anh ta không thể biết rằng, ván cờ này là nhằm vào chính Giang Ninh!
“Cậu mau thu dọn đồ đạc đi thôi. Trong khoảng thời gian này cũng đừng ở lại phương Bắc nữa, nếu không thì chắc chắn là cậu không thể sống sót nổi đâu” Những lời này của Giang Ninh, lại càng làm cho sắc mặt Tống Tiểu Vũ thay đổi.
Anh ta đã tung tin Thường Tại Sơn bị giết ra bên ngoài, chắc chắn Thường Tại Nguyên sẽ không tha cho anh ta.
Tình thế như bị lật ngược trở lại, sự thay đổi nhanh chóng này khiến anh ta không kịp phản ứng.
Rốt cuộc là Giang Ninh muốn làm cái gì chứ?
“Anh Ninh, tôi không thể đi được” Tống Tiểu Vũ lập tức lắc đầu, kiên quyết nói: “Anh Ninh ở đâu thì tôi sẽ ở đó, cho dù có nguy hiểm đến thế nào đi chăng nữa, nhà họ Tống sẽ luôn ở bên cạnh anh Ninh!”
“Không nghiêm trọng đến như vậy đâu” Giang Ninh khoát tay, nhìn vẻ mặt nghiêm túc như sắp phải từ biệt kia của Tống Tiểu Vũ, không nhịn được mà bật cười: “Tôi chỉ muốn quậy tung cả bốn dòng họ đứng đầu kia một trận mà thôi, còn về phần sẽ chết bao nhiêu người… Thì tôi cũng không biết nữa” Nếu không phải là vì mình không có bệnh tim, thì nghe những lời của Giang Ninh, chắc Tống Tiểu Vũ bị dọa cho sợ chết khiếp mất!
Quậy tung bốn dòng họ đứng đầu kia lên?
Còn không biết sẽ chết bao nhiêu người?
Mà thậm chí còn thiết kế cả một ván cờ tinh tế chỉ để tự hại mình?
Tống Tiểu Vũ hoàn toàn ngơ luôn rồi.
Anh ta cảm thấy Giang Ninh trước mặt mình, hình như không phải là người cùng một thế giới với anh ta. Lối suy nghĩ của Giang Ninh, tâm mắt của Giang Ninh, đều không phải là thứ mà anh ta có thể đoán ra được!
Thật giống như kiểu, nếu anh ta có thể nhìn thấy mấy thứ cách xa tầm năm mét thôi, thì Giang Ninh nhìn được phải là ba mươi mét mất!
Không!