Lạc Nhất Minh cười to thành tiếng: “Ha ha ha ha ha! Cá Vàng, anh tính tới lúc thi đấu cũng sẽ như vậy luôn hả? Khiến đồng đội của mình cười chết sẽ có lợi cho anh sao?”
Cuối cùng, trận đấu kết thúc ở phút thứ 23.
Lược Ảnh của Kinh Vũ đã giành được MVP với 14 mạng hạ gục, 0 lần chết và 3 lần hỗ trợ, đồng thời cũng giúp cậu say goodbye với rank Kim Cương —— chính thức lên Cao Thủ!
Nhìn hào quang màu vàng rực rỡ của huy hiệu ở mức rank mới, Kinh Vũ cảm thấy vô cùng hài lòng, cậu tháo tai nghe xuống và lại nghe thấy tiếng trêu chọc của các đồng đội:
Lạc Nhất Minh: “Ha ha ha ha ha! Cá Vàng, đủ rồi đó!”
Hàn Lãnh: “Cá Vàng, em chính là minh chứng cho câu lẳng lơ một lần thì sướng một lần, lẳng lơ nhiều lần thì sướng nhiều lần… Mẹ nó, cười chết mất!”
Diệp Hồng: “Đánh hơn 20 phút thì nói lời lẳng lơ hết 20 phút, em không khát nước sao Cá Vàng Nhỏ?”
Kinh Vũ: 0.0
Mình…… Mình đã nói gì vậy?
Đối với hành vi lẳng lơ trong vô thức của mình, Kinh Vũ chuyển sang nhìn Tần Phi với vẻ mặt vô tội: “Anh Phi, em……”
Còn chưa hỏi xong thì Tần Phi đã đưa tay che mắt mình lại rồi khẽ cười.
Kinh Vũ: “……”
Cười đủ rồi, Tần Phi vươn tay vuốt tóc cho Kinh Vũ, nói với vẻ cưng chiều: “Không sao cả, em muốn nói thế nào thì nói, bọn anh nghe rồi sẽ thành quen thôi.” Anh thu tay lại, hỏi thêm, “Thế em đã thạo chơi Lược Ảnh chưa?”
“Dạ.” Kinh Vũ đáp lại, giọng điệu của cậu lập tức trở nên tự tin, “Em đã nói là chỉ cần ba ngày thôi, hôm nay là ngày thứ ba, đã thạo rồi —— tỉ lệ thắng khi chơi Lược Ảnh của em đang là 86% đó ~”
Tần Phi: “Giỏi lắm.”
Lạc Nhất Minh: “Vãi, thật hay giả đấy?! Đi đơn mà có tỉ lệ thắng ảo thế à!”
Kinh Vũ: “Chiều nay anh vẫn chưa thua trận nào, thế nên tỉ lệ thắng mới tăng một hơi như vậy!”
Diệp Hồng: “Được được, đúng là người chơi sát thủ số 1 server cả nước!”
Hàn Lãnh: “Cá Vàng, vòng tích điểm nhờ cả vào em đó! Hãy gánh bọn anh!”
Kinh Vũ cười: “Được thôi ạ!”
Môt câu trả lời vô cùng dứt khoát và hợp tình hợp lý!
Sau đó, Kinh Vũ hỏi Lạc Nhất Minh: “Nhất Minh, em chơi Vạn Diệt Lưu Hỏa tới đâu rồi?”
Lạc Nhất Minh: “Cũng được, quen tay hơn so với Carmel. Đây là một con tướng mạnh, em đánh lung tung mà cũng có 75% tỉ lệ thắng rồi.”
“Ừm……” Kinh Vũ đáp, “Thế này đi, từ giờ tới vòng tích điểm vẫn còn chút thời gian, để anh nghiên cứu ra combo giúp em nhé?”
Lạc Nhất Minh: “Dạ dạ dạ! Được ạ được ạ! Em nhờ anh cả đấy!”
Thật ra thì Lạc Nhất Minh đã tự mò mẫm ra combo rồi, nhưng cậu ta vẫn rất tin tưởng Kinh Vũ và mong cậu có thể cho ra đời một combo còn tốt hơn cái mà mình tự nghĩ ra được.
Cứ như thế, mọi người trong PG vừa chạy đua với thời gian vừa tập luyện trong vui vẻ mà hoàn toàn không biết được rằng, trưa hôm đó, topic “Top 1 Lược Ảnh rank Kim Cương” đã xâm chiếm diễn đàn chính thức của Chúa Tể Ác Ma.
L0: Chủ thớt rank Kim Cương, tôi đã chơi 10 trận rank trong 2 ngày, gặp được người đi rừng có tên là qwer 3 lần thì người đó đều chơi Lược Ảnh hết cả 3 lần. Lần đầu gặp thì tưởng tên này định phát sao từ thiện, cuối cùng lại bị cậu ta đánh cho tự kỉ luôn… Quá là sốc! Lược Ảnh đó!
Tôi cảm thấy chắc là do mình không hiểu chất tướng Lược Ảnh nên đã đi nghiên cứu một chút, vậy nên khi gặp lại lần hai, tôi cảm thấy mình rất tự tin! Nhưng cuối cùng vẫn là bị bón hành….
Con mẹ nó đúng là tướng lỗi! Chỉ cần yếu máu là sẽ bị bắt! Dù có trốn ở đâu thì cũng bị bắt, bị bắt xong thì người bên mình lại không giết nó được.
Vậy nên, trong lần thứ ba gặp lại qwer, mấy người có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng khi đó của tôi không? Tất nhiên là lại bị đè đầu cưỡi cổ rồi!
L1: Lược Ảnh? Ờmmm…… Chủ nhà đang nói chuyện nghiêm túc đó hả?
L2: Không thể nào? Nghe nói chơi Lược Ảnh rất khó, sáng nay còn nghe người ta than chiêu cuối của nó khó dùng mà nay đã có cao thủ luyện được rồi sao? Không được rồi, phải đi săn qwer thôi.
L3: qwer!!! Chủ nhà ơi, tôi cũng Kim Cương, tôi cũng gặp người này! Nhưng đó lại là đồng đội của tôi ha ha ha! Người này chơi đỉnh lắm luôn, gánh cả đội đấy!
L4: Tui cũng Kim Cương và cũng đã gặp qwer! Một lần chung đội một lần khác đội, cảm nhận thì chỉ có một chữ thôi —— mạnh. Mạnh cứ như là bug ấy! Có khi nào đây là tài khoản clone của tuyển thủ chuyên nghiệp nào không ta?
L5: Tôi ở lầu 2, tôi đã đi ngó tài khoản của qwer và về rồi đây! Cái tên này chỉ chơi mỗi Lược Ảnh, tỉ lệ thắng là 86%, tin nổi không?!
L6: Vãi đạn! Là giả hả?! Tui cũng phải đi xem!
L7: A a a a a! Ôm chủ nhà một cái! Em cũng Kim Cương! Cũng từng gặp qwer một lần! Đúng là đánh mà như bị hành hạ vậy!
L8: Pfft…… Tui thì để ý đến độ may mắn của chủ nhà hơn đó? Gặp qwer ba lần, lần nào cũng ở bên địch, xui nó cũng vừa vừa phải phải thôi chứ?
L9: Rank Kim Cương đây, từng chung đội với qwer. Trước khi vào trận tôi cũng chửi tên này quá trời, kết quả là tự vả đến mức mặt sưng vù! Đúng là quá mạnh, chủ nhà có gọi là Lược Ảnh top 1 máy chủ tôi cũng tin!
……
Topic này xuất hiện khoảng 4 giờ chiều, nhưng chỉ trong 1 tiếng đồng hồ ngắn ngủi đã có mấy trăm cái bình luận.
Trước đây, Kinh Vũ thường hay lên xem diễn đàn trước khi đi ngủ, nhưng dạo này, khi phải luyện tập với cường độ cao, vừa nằm lên giường thì hai mắt đã díp lại, thế nên cậu cũng không nghịch điện thoại được nữa.
Những người còn lại trong PG cũng không có thói quen xem diễn đàn, vậy nên mãi cho đến khi trận tứ kết bắt đầu, bọn họ không hề hay biết rằng —— Lược Ảnh của Kinh Vũ còn chưa kịp xuất hiện ở đấu giải thì đã nổi tiếng vô cùng.
Cũng không biết là mấy người đang bàn tán về qwer sẽ có phản ứng gì khi nhìn thấy Lược Ảnh của Kinh Vũ nữa.
*
Một tuần trước khi vòng tứ kết bắt đầu, Tần Phi lên giường từ rất sớm, nhưng lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.
Đây là một điều vô cùng hiếm thấy với anh, dù sao thì Tần Phi rất dễ ngủ, và khi đã ngủ thì lại rất khó tỉnh —— là kiểu mà có 10 cái đồng hồ báo thức kêu réo cũng không dậy nổi.
Cũng không phải vì vòng tứ kết sắp bắt đầu nên anh cảm thấy hồi hộp, mà là anh nghĩ về chuyện Kinh Vũ cho mình nghe, càng nghĩ lại càng thấy không yên lòng.
Vụ tai nạn xe cộ năm đó có đúng thật là ngoài ý muốn không?
Chuyện xảy ra với Tiêu Tịch, vết sẹo trên người Kinh Vũ, cùng với cả những kỹ năng đánh đấm của cậu —— tất cả những chuyện này đều đem lại cho Tần Phi cảm giác “Chuyện này vẫn chưa xong đâu”.
Vụ tai nạn xe cộ kia, lẽ nào là do ai đó giở trò?
Có người muốn giết Kinh Vũ?!
Người có khả năng làm chuyện này nhất chắc chắn là những người bên cạnh cha đẻ của Kinh Vũ.
Nhưng sao họ lại muốn hai cha con họ phải chết cùng nhau?
Tần Phi lại lăn lộn ở trên giường thêm chốc lát, cuối cùng, anh “tsk” một tiếng, không thể nhịn được mà ngồi dậy gọi điện cho Thích Toàn.
Không bao lâu sau, điện thoại được kết nối, dù Thích Toàn vẫn còn chưa đi ngủ, nhưng bà vẫn cảm thấy khó chịu với cuộc gọi của Tần Phi, trong giọng nói cũng tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Tại sao lại gọi cho mẹ vào lúc này? Không thể tự lo được à?”
Tần Phi ngó lơ sự mất kiên nhẫn của mẹ mình mà hỏi luôn: “Cha ruột của Kinh Vũ là ai?”
“Tsk, anh xem chỗ của mẹ anh là cơ quan tình báo à?” Sau khi rống lên, Thích Toàn nhìn đống tài liệu trong tay mình, đáp lại với vẻ vô cảm, “Không biết.”
“Sao lại không biết?” Tần Phi không tin, “Kinh Vũ họ Kinh, bắt đầu điều tra với cái họ này là có thể……”
Thích Toàn: “Câm miệng.”
“……” Tần Phi ngoan ngoãn câm miệng.
Sau đó, Thích Toàn dùng một tay cầm điện thoại, một tay vuốt ve tập tài liệu, bà nheo mắt, bình tĩnh nói: “Con sai rồi, họ Kinh không phải là họ của cha ruột —— đứa nhỏ đó theo họ mẹ.”
Tần Phi: “???”
“Tiêu Tịch đã đổi tên.” Thích Toàn nói, “Tên của cô ta là Kinh Tịch, ‘Tịch’ trong ‘Triêu Tịch’, là một trẻ mồ côi. Năm 12 tuổi, cô ta đi xin ăn ở trên đường thì bị phát hiện rồi được kí hợp đồng với công ty giải trí Tiêu Đường —— đó là lúc cô ta đổi tên.”
Thích Toàn: “Cái tên này có thể liên hệ với quá nhiều thứ. Cô ta không muốn thừa nhận mối quan hệ ruột thịt với Kinh Vũ chắc cũng là vì lý do này.”
*Triêu Tịch (朝夕): Sớm và chiều. Chỉ một khoảng thời gian rất ngắn.