Cô khẽ gật đầu.
Lấy được đáp án vừa ý, khóe miệng Quý Bắc Chu cong lên, “Em đoán anh có nhớ em không?”
Câu trả lời của anh không cần nói cũng biết.
Nhưng Lâm Sơ Thịnh không hiểu sao anh cứ phải hỏi kiểu này để trêu chọc cô, cô vừa thẹn vừa bực, giương mắt lên trừng anh.
Quý Bắc Chu bỗng nhiên cười lên, “Vậy chắc em không biết anh nhớ em bao nhiêu rồi.”
Hơi thở nóng bỏng chiếm đoạt môi cô, anh vừa mới dứt lời, đã nghiêng đầu hôn cô, giọng nói anh bị ngăn giữa môi và răng của hai người, nhưng Lâm Sơ Thịnh vẫn nghe vô cùng rõ ràng.
Anh nói:
“Anh nhớ em bao nhiêu, em cảm nhận một chút đi.”
Trái tim Lâm Sơ Thịnh đập điên cuồng, cô ôm chặt hoa, chỉ cảm thấy môi anh còn nóng hơn cả bình thường.
Cô cũng nhớ anh, cả người hơi run, lông mi run rẩy, cố thử đáp lại anh.
Nụ hôn của anh càng nồng nàn hơn, rồi anh khẽ lẩm bẩm ở bên tai cô:
“Cảm nhận được anh nhớ em bao nhiêu chưa?”
Kết quả mà Lâm Sơ Thịnh cảm nhận được đó là, chân mềm đến nỗi sắp không đứng được.
—
Đợi đến khi hai người kết thúc nụ hôn này, thang máy đã dừng ở tầng hai người cần đến lâu rồi.
May mà không có ai dùng thang máy, chứ nếu không để người khác bắt gặp được, Lâm Sơ Thịnh chắc không còn chỗ nào để chui vào mất, lúc ra khỏi thang máy, cô nhanh chóng dẫn anh đến văn phòng của Du Đại Vinh.
Hai người đợi tầm mười mấy phút, giáo sư Du mới quay trở lại, ông nghe nói Hắc Tử cũng đến đây, nên nói muốn mời mấy người đến nhà ăn bữa cơm.
“Hắc Tử đang bận rồi, cậu ấy phải chuẩn bị bài phát biểu trong hội nghị, chắc không có thời gian rồi, để lần sau đi ạ.” Quý Bắc Chu nói thẳng.
“Thế không còn cách nào rồi, vậy hai người đến nhà tôi ăn bữa cơm nhé.”
Khó mà từ chối được sự nhiệt tình của giáo sư Du, Quý Bắc Chu và Lâm Sơ Thịnh chỉ đành đồng ý.
Trên đường đến nhà ông ấy, Du Đại Vinh cũng hỏi anh mục đích của chuyến đi lần này, khi vào đến nhà ông rồi, vợ ông cũng là người có tính cách hòa đồng, không khí bữa ăn cũng rất ấm áp…
**
Ở bên trong khách sạn
Hắc Tử và Vu Bôn sắp điên rồi, một người phải chuẩn bị bài phỏng vấn của đài truyền hình, một người thì phải chuẩn bị bài phát biểu ở hội nghị, toàn các thuật ngữ về chuyên môn, bảo bọn họ cầm súng đi bắt người thì còn dễ, chứ mà ngồi làm cái này thì không khác gì bị lăng trì.
Người vốn sẽ đại diện lên phát biểu cho khu bảo hộ là Quý Bắc Chu, nhưng trên đường đến anh lại nhìn về phía Hắc Tử:
“Cậu nói đài truyền hình chọn Đại Bôn, chưa cho cậu có cơ hội để lộ mặt mà? Là một đội trưởng, tôi cũng phải làm cho quan hệ trong đội được cân bằng, thúc đẩy đội mình càng phát triển hài hòa hơn.”
“Lần này tham dự hội nghị, các khu bảo hộ khác trên thế giới cũng cử người đến tham gia, có dịp đối mặt với cánh truyền thông, cơ hội lộ diện này tôi nhường cho cậu đấy.”
“Trách nhiệm của cậu lớn lao, nhớ phải học thuộc bài phát biểu, đừng làm mất mặt khu bảo hộ của chúng ta.”
Hắc Tử nhận nhiệm vụ, lúc ấy còn thấy trong người lâng lâng hạnh phúc.
Vừa đến Bắc Kinh, bọn họ cần chuẩn bị quần áo để tham dự hội nghị, cầm lấy chi phí chung, mỗi người đặt một bộ đồ.
Kết quả người nào đó mua quần áo xong, lại tự mình trả tiền mua hoa, nói đi muốn đi gặp bạn gái, rồi ném hai bọn họ ở lại.
Hắc Tử đang hóa rồ vì phát hiện khẩu âm của bản thân không chuẩn, trong lúc vô ý lại lướt được dòng chữ Quý Bắc Chu đăng trên vòng bạn bè.
【 Vịt quay Bắc Kinh thật sự không tệ. 】
Xung quanh là một bàn đồ ăn, ở giữa bày một đĩa vịt quay vừa chín tới.
Hắc Tử chán nản.
Đây là đội trưởng chó gì vậy, dùng chi phí chung để đi gặp chị dâu thì thôi chưa nói, thế mà còn phải để lộ ra, anh có cần mặt mũi không đấy?
—
Đêm hôm đó Quý Bắc Chu còn quay về khách sạn một lần, bảo hai người bọn họ vất vả rồi, còn mang đồ ăn đến cho bọn họ.
Hắc Tử và Vu Bôn nghe thế vui lắm, đợi mãi đợi mãi, cuối cùng đợi được một đĩa xương vịt muối tiêu.
“Đêm nay tôi không ngủ ở đây đâu, sáng mai cứ đến đợi tôi ở hội trường luôn.”
Hắc Tử và Vu Bôn quay qua nhìn nhau, hai người tức giận đến nỗi suýt chút nữa là mắng ầm lên, anh cố ý quay về, rõ ràng là để lấy hành lý, thế mà lại còn mặt mũi nói là muốn khao bọn tôi?
“Haiz, người ta với chị dâu xa nhau lâu mới gặp, dính lấy nhau cũng là điều bình thường, nhưng mà sao chúng ta chỉ xứng với một đĩa xương vịt thôi?” Hắc Tử tặc lưỡi, “Ông đây ghét nhất là gặm xương.”
Năm phút sau, Hắc Tử gặm xương vịt, “Mùi muối tiêu này thơm thật đấy.”
Vu Bôn: “…”
—
Lâm Sơ Thịnh vốn chỉ định đi đưa đồ ăn cho Hắc Tử và Vu Bôn với anh, nhưng mà thấy bây giờ cũng muộn rồi, không tiện theo Quý Bắc Chu đi vào, mà chỉ đứng chờ ở sảnh khách sạn.
Hai người vốn còn định đi dạo chợ đêm, nhưng cô không ngờ Quý Bắc Chu còn cầm cả hành lý xuống.
“Đêm nay anh không ở đây à?”
“Vốn dĩ là ở phòng cho ba người, nhưng mà bọn họ đang bận học thuộc, anh sợ làm phiền.” Quý Bắc Chu luôn kiếm được lý do không chê vào đâu được.
“Lúc nãy đi đến trường của em, anh mới để ý có nhiều nhà nghỉ, giá cả cũng rẻ, nên anh tính ở gần trường của em.”
“Chủ yếu là để tiện gặp em.”
Lâm Sơ Thịnh ngạc nhiên, biết cả giá cả rồi? Rõ ràng là đã đi hỏi thăm kỹ rồi.
Quý Bắc Chu cầm hành lý theo, hai người cũng không đi dạo chợ đêm nữa, mà thuê xe đi tìm nhà nghỉ ở gần trường.
Ông chủ bảo hai người đưa chứng minh thư ra để đăng ký.
Lâm Sơ Thịnh chỉ cười, “Tôi không ở đâu, tôi chỉ đưa anh ấy lên rồi ra ngay thôi.”
Ông chủ quan sát hai người với vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Nhìn hai người đi lên lầu, ông chủ chờ mãi chờ mãi, nhưng cũng không thấy cô gái kia đi ra.
Tầm khoảng một tiếng sau, người thanh niên đi cùng xuống lầu, cầm chứng minh thư của cô gái để đăng ký bổ sung, ông chủ thì vừa đăng ký vừa tặc lưỡi, ông thấy nhiều cảnh này rồi, chỉ có thể cảm khái:
Mấy đôi tình nhân bây giờ á, trong miệng chẳng có câu nào là thật.
Hết chương 86.
Lời của tác giả:
Anh Bắc: Tôi chỉ sợ làm phiền hai người học thuộc, thế nên mới ra ngoài thuê phòng.
Vu Bôn: Đội trưởng chó!
Hắc Tử: Xương vịt thơm thế nhờ.