(*) Tử: chết
Nhưng kiếm ý nhát kiếm Tần Uyển Uyển vung phía sau y là sinh cơ.
Giản Hành Chi quay đầu lại nhìn Tần Uyển Uyển, nhìn kiếm của nàng, đột nhiên cảm thấy có chút thú vị khó tả.
Y nhìn nàng, thấy nàng vẫn luôn giậm chân tại chỗ, khẽ ho một tiếng: “Cổ chai(*) rồi?”
(*) Ý chỉ nút thắt cổ chai, tức là chỗ nào đó bị bóp nhỏ lại, khó vượt qua.
Tần Uyển Uyển không nói, ai thua đều sẽ cảm thấy không vui trong lòng.
Giản Hành Chi chỉ điểm nàng: “Nàng thử suy nghĩ vì sao nàng rút kiếm, nhớ lại pháp quyết nàng từng học, nếu như dùng kiếm chiêu biểu đạt thì sẽ thế nào?”
Pháp quyết là ngôn ngữ pháp tu, kiếm chiêu là ngôn ngữ của kiếm tu.
Động tác Tần Uyển Uyển khựng lại. Giản Hành Chi suy nghĩ, bước qua màng ánh sáng trong suốt, đi tới sau lưng nàng.
Y vươn tay nắm lấy bàn tay cầm kiếm của Tần Uyển Uyển. Khoảnh khắc nắm lấy tay nàng, y hơi chần chờ, âm thầm kéo tay áo lên, dùngtay áo che phủ mu bàn tay Tần Uyển Uyển rồi mới áp tay lên mu bàn tay nàng.
Tần Uyển Uyển không nhận ra những chi tiết này, chỉ cảm thấy hơi thở sau lưng nóng rực, lập tức căng thẳng: “Người… người muốn làm gì?”
“Đừng nói chuyện.”
Y nhắc nhở nàng: “Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận nhát kiếm này.”
Tần Uyển Uyển biết Giản Hành Chi đang muốn dạy nàng, bèn ổn định tâm trạng, nghe lời y nhắm mắt lại.
Sau đó, nàng cảm giác gió lay động. Giản Hành Chi cầm tay nàng, giơ lên.
Kiếm thế cơ sở nhưng giây phút vung kiếm kia, Tần Uyển Uyển bỗng nhiên cảm nhận được một niềm tin mãnh liệt đánh thẳng vào.
Thắng.
Chỉ một niềm tin đơn giản thuần khiết như thế nhưng giống như sóng thần gột rửa tất cả cảm nhận của nàng. Đợi sóng lớn chầm chậm lắng xuống, nàng thở dốc, từ từ mở to mắt, phát hiện tất cả bóng người phía trước đã bị nhát kiếm này chém qua.
“Đây là kiếm ý của ta.”
Giản Hành Chi nắm tay nàng, giọng nói điềm tĩnh: “Ta lấy chiến luyện đạo, đối với ta mà nói, thua tương đương với chết. Kiếm ý của một kiếm tu chỉ cần đủ thuần khiết, đủ kiên định, tức là đủ mạnh.”
Tần Uyển Uyển nghe lời y nói, quay đầu nhìn y: “Con người không thể cả đời không thua.”
“Vậy một tu sĩ thua trận…” Giản Hành Chi lấy làm lạ: “Chẳng phải là chết sao?”
Tần Uyển Uyển á khẩu. Giản Hành Chi chỉ nói: “Được rồi, nàng đừng nghĩ nhiều quá, nhắm mắt lại, ta vung kiếm, nàng cảm thụ kiếm ý này.”
Tần Uyển Uyển nhắm mắt, cảm gác Giản Hành Chi kéo nàng vung kiếm quét ngang không trung, nhắc nhở nàng: “Nàng truy tìm nơi nó đến, sau đó ngẫm lại chính mình, kiếm ý của nàng đang ở đâu?”
Kiếm ý của nàng đang ở đâu.
Tần Uyển Uyển truy tìm vấn đề, cảm thụ sự lưu chuyển linh lực trong từng chiêu thức của Giản Hành Chi, từng chi tiết trong động tác y, từ dồn sức nơi nào, sức lực thay đổi thế nào, y dùng kiếm biểu đạt mọi thứ của mình thế nào.
Y sam bọn họ đeo đuổi vấn vít, nàng loáng thoáng cảm giác được dường như linh hồn của mình chạm nhẹ lên kiếm, tựa như nàng có thể nhẹ nhàng chạm vào linh hồn Giản Hành Chi từ kiếm chiêu.
Nàng quan sát người nọ, sau đó nhớ lại chính mình, giống như một tấm gương.
Nàng vẫn chưa cảm thụ xong, chợt nghe thấy xung quanh vang lên “leng keng”. Tần Uyển Uyển mở choàng mắt, phát hiện mình đang ở trong vườn hoa. Tạ Cô Đường thở dốc nhìn bọn họ, Giản Hành Chi bình tĩnh rút tay, khẽ ho một tiếng: “Ta chỉ thiết lập ba canh giờ, ngày mai Uyển Uyển còn phải thi đấu, hôm nay học đủ rồi, hôm khác lại tập tiếp.”
“Tiền bối suy nghĩ rất đúng.”
Tạ Cô Đường tâng bốc vô điều kiện tất cả quyết định của Giản Hành Chi, y ngẫm nghĩ, không nhịn được nói: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng.”
“Nói đi.”
Giản Hành Chi cất ảo cảnh, nghe Tạ Cô Đường không biết xấu hổ mở miệng: “Lúc nãy trong ảo cảnh nhìn thấy tiền bối dạy Uyển Uyển cảm thụ kiếm ý của tiền bối, vãn bối cũng muốn cảm thụ một lần!”
Động tác Giản Hành Chi cứng đờ, Tạ Cô Đường tha thiết ngẩng đầu: “Không biết tiền bối có thể chỉ giáo đôi phần?”
“Được thôi.”
Giản Hành Chi lạnh lùng đáp, trở tay rút kiếm. Ngay khi Tạ Cô Đường còn chưa kịp phản ứng, một nhát kiếm chém “ầm” tới, đánh y văng vào núi giả. Giản Hành Chi bình tĩnh thu kiếm: “Cảm thụ đi.”
Dứt lời, y xoay người bỏ đi.
Tần Uyển Uyển nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, bước tới trước núi giả, cầm một cục đá lên, rùng mình nhìn Tạ Cô Đường vùi trong tảng đá: “Tạ đạo quân, huynh còn sống không?”
“Không sao.”
Giọng Tạ Cô Đường truyền từ trong tảng đá ra: “Uyển Uyển, muội đi trước đi, ta phải lĩnh hội!”
“Ờ.” Tần Uyển Uyển hiện giờ vô cùng hiểu rõ tư duy của đám kiếm tu này, nàng chu đáo đặt đá trở lại: “Huynh tiếp tục đi, ta di trước.”
Nói xong, nàng quay về sân viện, đuổi theo Giản Hành Chi đã đi xa.
“Giản Hành Chi!”
Tần Uyển Uyển đuổi theo, đi phía sau y, vui vẻ hỏi: “Những thứ lúc nãy người dạy ta, trước đây người đã ngộ ra thế nào?”
“Thì đánh thôi.”
Giản Hành Chi thản nhiên đáp: “Không đánh sao nghĩ ra được? ngày mai là một cơ hội tốt.”
Giản Hành Chi nhắc nhở nàng: “Nếu đối thủ đủ mạnh, sinh tử tuyệt cảnh là dễ ngộ đạo nhất.”
Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ, gật đầu. Đang định nói gì, nàng bỗng nghe Nam Phong đi như chạy tới: “Chủ nhân, Giản đạo quân, Ninh đạo quân bảo mọi người tới đại sảnh một chuyến.”
“Sao thế?”
Tần Uyển Uyển thấy Nam Phong gấp gáp, vội hỏi.
“Người nhà của ông lão Vô Danh kia tới rồi!” Nam Phong thở phì phò đáp.
Giản Hành Chi vừa nghe, ánh mắt đã rực sáng.
Tới rồi, tới rồi, cuối cùng điểm tích lũy tới rồi!
——oOo——