Trong phòng thẩm vấn.
Lưu Trang nhất quyết không nhận tội.
“Cô Lưu, số tiền cô đã biển thủ công quỹ đã được cất giữ ở đâu?”
“Tôi đã nói rồi. Tôi không có làm!” – Lưu Trang vẫn một mực chối cãi.
“Mời cô hợp tác cùng chúng tôi để lấy lời khai. Chúng tôi đã có đủ bằng chứng cho hành vi của cô, cũng đủ điều kiện để bắt giam cô chờ ngày xét xử. Nếu cô khai ra, pháp luật sẽ cho cô chính sách khoan hồng!”
Lưu Trang vẫn một mực ngoan cố. Viên cảnh sát thấy ép cung cô ta cũng chẳng ích gì nên để lại cô ta một mình trong căn phòng trống, đứng ở bên ngoài thông qua bức tường kính có thể quan sát rõ bên trong.
Tống Cẩm Đan đứng bên ngoài phòng thẩm vấn cùng vị công tố viên điển trai. Để Lưu Trang tự chui đầu vào rọ cũng là một tay Từ Trạch Minh giúp đỡ cô.
“Sao rồi? Cô ta vẫn không chịu khai ra số tiền đó cất giữ ở đâu?” Từ Trạch Minh hỏi.
“Chắc chắn cô ta sẽ để lộ ra sở hở.”
Lưu Trang ngồi trong phòng vẫn rất bình tĩnh, bởi trước khi đến đây, cô ta đã lén trốn vào nhà vệ sinh để gửi tin nhắn tới em trai mình số tiền đó được cất giữ ở đâu. Trước khi ra ngoài, cô ta cũng kịp xoá tin nhắn
Lưu Trang vẫn bị giữ lại trong phòng thẩm vấn đến tận tối muộn.
***
Phía bên kia ở nước Canada xa xôi.
Phó Tử Sâm cùng với Maverick bàn chuyện làm ăn trong một căn phòng kín, chỉ có anh và ông ta, cũng không bất kì người ngoài nào được phép tham dự.
Đợi đến khi Phó Tử Sâm ra, Lucas đã vội báo tin cho anh.
“Tôi vừa nhận được điện thoại có vẻ là chuyện gấp, người kia nói cô Tống đã xảy ra chuyện.”
Phó Tử Sâm cầm lấy điện thoại, gọi lại cho số ban nãy. Trong lúc chờ người kia bắt máy, anh hỏi Lucas.
“Hắn còn nói gì nữa không?”
“Hắn chỉ nói thế thôi!”
Phó Tử Sâm vừa cầm điện thoại vừa bước đi. Nếu như Tống Cẩm Đan xảy ra chuyện, anh sẽ đặt chuyến bay gần nhất để trở về.
“Nói đi!” – Anh cất giọng.
“Phía tập đoàn Tống thị sáng nay đã xảy ra chút biến cố. Nhưng cô Tống không sao, ngài yên tâm.”
” m thầm bảo vệ cô ấy!”
Phó Tử Sâm đi vào một góc khuất tầm nhìn, anh ấn gọi cho một dãy số khác. Anh gọi đến lần thứ hai mới thấy bên kia nhấc máy.
Cả hai đều im lặng.
“Mấy người nay anh đi đâu vậy?” – Tống Cẩm Đan lên tiếng, đánh vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
“Sao anh không nói gì? Anh đột ngột bỏ đi không chút tung tích khiến tôi rất lo.”
“Này? Phó Tử Sâm?”
“Tôi gọi chỉ muốn xác nhận em đã an toàn…”
Tống Cẩm Đan: “Vậy… tôi cúp máy trước đây!”
Chỉ vài giây ngắn ngủi trước khi tắt máy, anh đã nói ra hết lời trong lòng: “Tôi nhớ em…”
Trước khi tắt máy, cô vẫn kịp nghe thấy hết câu nói kia của anh. Đến khi máy tắt rồi, cô mới thở dài: “Tôi cũng vậy!”