Giai phu nhân trợn tròn mắt, bà thấy thái độ con gái thật vô ý. Liếc nhìn cậu nhóc đang cúi đầu nặn bánh không nói, bà mới gượng gạo lên tiếng, có thể nghe thấy là có ý muốn trách móc cô.
“Sao lại nói như vậy? Thành Triệu hôm nay đã qua đây từ sớm giúp mẹ làm bánh. Còn con ngủ trương thây ra bây giờ lại xuống nói như vậy à?”
Dừng một chút bà tiếp tục nói.
“Tí nữa Thành Triệu cũng đi mua đồ cùng chúng ta. Thằng bé cũng muốn mua quà tặng cha con nhưng không biết nên mua gì, mới tới đây hỏi mẹ một chút muốn đi cùng chúng ta. Con có ý kiến gì sao?”
Lạc Ân Nghiên không kiềm được tức giận, cô bực dọc chống hông, như có như không giọng nói có chút lớn hơn một chút.
“Có! Con vô cùng có ý kiến! Tại sao cứ lúc nào cũng phải đi chung với cậu ta”
Nói xong cô đi lại gần cậu, đẩy vai một cái nhẹ khiến đối phương hơi ngã ra sau, cô tiếp tục quát.
“Tại sao cậu cứ bám theo tôi vậy hả? Không biết mệt sao? Nhìn cái bạn mặt cậu thôi tôi đã cảm thấy khó chịu, thấy đáng ghét rồi. Bám dai như đĩa vậy đó, hôm qua xui xẻo chưa đủ hay sao hôm nay lại gặp cậu tiếp. Não cậu bị lừa đá hay gì mà không thấm nổi lời tôi nói hôm qua à?”
“Cái con bé này! Con nói gì đó?” Giai phu nhân tức giận trừng trừng mắt nhìn cô, tuy vậy nhưng nghe giọng bà vẫn mềm dịu nên cũng không ảnh hưởng tới Lạc Ân Nghiên là mấy.
Nhưng khi cô nghe bà nói thì cũng dừng lại mọi hành động quá khích của mình. Tên thanh niên kia lại như giả điếc, khẳng định là cố tình vờ không nghe thấy gì mà lơ đi. Cậu ta thản nhiên nặn bánh khiến Lạc Ân Nghiên tức đến muốn học máu. Dựt lấy cái bánh trên tay Âu Thanh Triệu, cô một phát chọi vào người cậu, mặc dù không có chút sát thương nhưng vẫn làm Âu Thành Triệu khựng lại.
Mà Giai phu nhân khi chứng kiến cảnh này thì càng hoảng hốt hơn, bà chạy lại chụp lại cánh tay của cô. không nhẹ cũng không mạnh vỗ vào vai cô một cái rồi quát.
“Sáng sớm con làm điên làm khùng gì đó? Thật là vô ý thức, ai dạy con làm cái hành động vô lễ đó vậy hả? Thật mất mặt gia đình ta, Thành Triệu có ý tốt qua đây phụ giúp mẹ thôi. Con làm gì mà thái độ hằn hộc với thằng bé như vậy, nếu cảm thấy không chịu được thì đi lên phòng ngay lập tức! Mẹ không cần con phải xuống đây thái độ làm mẹ mất mặt như vậy. Thật là không biết giống ai mà!”
Vừa chửi bà vừa chỉ tay lên lâu, lần này Giai phu nhân thật sự tức giận. Câu nói bà nói ra đều có sự ảnh hưởng tới Lạc Ân Nghiên, khiến cô chỉ biết đỏ mắt sau đó liền quay người đi lên phòng ngay lập tức.
Âu Thành Triệu trầm xuống lén lút nhìn bóng lưng nhỏ bé tức giận kia. Đáy mắt đã có chút buồn rầu, đúng như ý cô nói cậu lấy cớ qua đây chủ yếu là muốn nhìn thấy cô. Dù biết khi gặp cậu Lạc Ân Nghiên sẽ không thoải mái, cô thể hiện ghét cậu ra mặt sau đó lại buông lời chửi rủa. Nhưng điều đó cũng không khiến cậu bỏ cái suy nghĩ xuất hiện trước mặt cô, nó như một cái gì đó thôi thú, nếu cậu không làm cậu sẽ bị khó chịu đến tức chết.
Sau khi bóng lưng Lạc Ân Nghiên dần khuất sau bức tường, Giai phu nhân mới ngượng ngùng quay đầu lại nhìn Âu Thành Triệu. Bà không biết hiện tại nên làm gì, chỉ biết đi lại nhỏ nhẹ nói.
“Thật xin lỗi cháu! Không biết con bé hôm nay bị gì mà thái độ như vậy, lúc trước chưa bao giờ nó hành động như thế cả. Để bác lấy khăn lau bột trên người cho cháu”
Bà đang tính đi thì bị giọng nói của cậu vang lên ngăn cản.
“Không cần đâu ạ, dù gì cháu cũng sẽ nặn bánh tiếp. Lau rồi nó lại bẩn, nên khi nào xong lau cũng được ạ!”
Giai phu nhân thở dài một hơi, sau đó lại về chỗ cũ tiếp tục nặn bánh. Lúc này bà len lén nhìn Âu Thành Triệu sau đó lại vờ như vô tình mà hỏi.
“Hai đứa xảy ra chuyện gì sao? Ta thấy Ân Nghiên lại có thái độ quá đà với cháu như vậy?”
Hành động nặn bánh Âu Thành Triệu bất chợt chậm rì, môi mỏng mím lại. Khuôn mặt lại trở nên buồn rầu đến mức đáng thương, đầu nhỏ cúi gằm xuống, lúc này mới thỏ thẻ lên tiếng. Giai phu nhân gần đó cũng không nghe rõ lắm, bà phải đi lại gần hơn mới nghe được cậu nói gì.
Cậu nói: “Cháu làm chuyện khiến chị ấy giận, bây giờ cháu muốn chuộc lỗi nhưng chị ấy lại ghét cháu”
Gương mặt nhỏ ngẩn lên, không biết có phải khóc hay không nhưng lúc này bà lại thấy đôi mắt cậu ửng đỏ. Giai phu nhân đau lòng, tay đặt lên vai cậu, từng nhịp vỗ an ủi.
“Nhưng mà hai đứa có gì với nhau không?Ta thấy………….”
Âu Thành Triệu nghe tới đây, như có như không gật đầu, xong lại tỏ ra vô ý mà lắc đầu nguầy nguậy. Giai phu nhân rất nhanh nhìn thấy đã bắt được trọng điểm, không nói nhiều liền khẳng định, con gái và thằng bé Thành Triệu này có vấn đề. Bà nghiêm túc hỏi tiếp.
“Nếu ta đoán không lầm……….Hai đứa………quen nhau?”
“Không có đâu ạ…………không có…………” Âu Thành Triệu vẫn tiếp tục mếu máo lắc đầu.
“Đừng giấu ta!”
Giọng nói không thể nào nghiêm túc hơn của Giai phu nhân vang lên. Khiến Âu Thành Triệu cũng thôi chối đi, mặt cúi xuống rồi chậm rãi gật đầu. Cậu nói nhỏ như sợ ai nghe thấy.
“Nhưng bác đừng nói với chị là cháu nói. Bác cũng đừng hỏi chị, nếu không………nếu không chị sẽ giận cháu, sẽ ghét cháu”
Nói rồi cậu ôm lấy mặt mình như là đang khóc. Giai phu nhân nhìn thấy mà mủi lòng, bà không kiềm được ôm lấy Âu Thành Triệu vào lòng, bàn tay vỗ lên tấm lưng cường trán mà an ủi cậu. Nhưng bà không biết được ở góc độ không ai nhìn thấy Âu Thành Triệu đang nhếch môi cong lên điệu cười mập mờ, sau đó lại thút thít nấc lên từng tiếng khóc.
“Được rồi! Ta sẽ không nói với con bé đâu, thật sự ta cũng rất thích cháu. Con bé cũng không vô tình như lời đồn bên ngoài lắm đâu, nó là đứa trẻ sống rất tình cảm. Nếu như cháu muốn chuộc tội, xin lỗi Ân Nghiên thì ta cũng sẽ không ngại mà giúp cháu. Ta thấy cháu là một người rất tốt, cho nên cũng đừng buồn mà khóc, rồi sẽ có một ngày Ân Nghiên nó cũng mềm lòng mà thôi”