“Nếu hắn muốn Tuyệt Hồn cốc nhất định sẽ ra mặt, không cần vội.”
Địch trong tối, ta ngoài sáng, đương nhiên phải bình tĩnh.
Hồi Tuyết im lặng nhìn trời, có thể không gấp sao?
Ai biết Hoành Diên sẽ làm ra chuyện gì, đến lúc đó có nói gì nữa thì cũng đã trễ rồi.
“Tiểu thư…”
Hồi Tuyết luôn miệng phân tích lợi và hại cho Minh Thù một lúc, nhưng mà người kia hết ăn rồi lại ngủ, thậm chí đến một dấu câu cũng chẳng lọt vào tai.
Tây Lăng thành xảy ra náo loạn, dân chúng vô cùng thấp thỏm lo âu.
Đế quân thanh tẩy triều chính, vây cánh có liên quan đến Tứ vương gia đều bị bắt, lúc này mọi người mới chợt hiểu thực ra Đế quân tất cả đều biết, ông ta chỉ đang chờ đợi cơ hội mà thôi.
Chờ một cơ hội, có thể một mẻ bắt hết vây cánh của Tứ vương gia.
Thanh Trần dựa vào một cây cổ thụ trong vườn, có chút cảm thán:
“Xưa nay đế vương vẫn vô tình.”
Lần này hắn vì cái tên thần kinh đó mà phải làm cái chuyện “may áo cho người xuất giá”.
Làm ăn lỗ vốn quá!
Không phải Minh Thù đang ăn, mà là cúi đầu giã thuốc, bên cạnh đặt mấy quyển sách cổ. Nàng hơi mím môi, từ góc nhìn của Thanh Trần trông nàng có vẻ như đang mỉm cười.
Thanh Trần yên lặng lướt đến đối diện Minh Thù, vươn tay lấy một quyển sách cổ lật qua lật lại.
“Chức Phách cô nương, cô đang học vội y thuật sao?”
Thanh Trần ném sách cổ, không biết nên nói sao.
“Không muốn chữa thì ngươi có thể đi.”
Chê cái mốc, trẫm đây giữa đường mới nhảy ra, lại chưa chữa bệnh bao giờ, bây giờ học tạm chút thì có sao!
Minh Thù giã nát toàn bộ thảo dược, bỏ vào một cái khăn tay sạch sẽ:
“Tay.”
“Làm…” cái gì thế.
Nắm tay Thanh Trần đặt trên môi mỏng: “Chức Phách cô nương, muốn tay của ta làm gì?”
“Trong lúc chữa bệnh, tất cả nghe ta.”
Minh Thù ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp một cách quá đáng:
“Ngươi không phải là quên chuyện đã hứa với ta rồi chứ?”
“…”
Là hắn đã hứa không sai, nhưng… Hắn nhìn chiếc khăn tay, rụt rè xắn tay áo vươn tay ra, không yên lòng nói:
“Chức Phách cô nương, đừng tự phá hủy danh tiếng của mình.”
Có cảm giác lão tử tìm không phải là một thần y.
Mà là một lang băm.
Mà hắn chính là một con chuột bạch nhỏ…
Tay Thanh Trần rất trắng, trắng đến bất thường, có thể thấy rõ ràng mạch máu và gân xanh.
Minh Thù ấn vài cái trên tay hắn, có vẻ như đang xác định cái gì đó, sau đó rút dao ra…
Khỉ thật!
Thanh Trần mạnh mẽ lui về phía sau vài thước:
“Chức Phách cô nương, có chuyện gì từ từ nói, cô lấy dao làm gì?”
“Lại đây.”
Trên mặt Minh Thù mang theo nụ cười bất thường.
“…” Ta không.
Cuối cùng, trên cánh tay Thanh Trần vẫn bị rạch một đường, mà chỗ nàng rạch chính là mạch máu.
Nhìn máu của mình chảy ra như bão táp, Thanh Trần có cảm giác muốn chết.
“Hung thủ” cũng rất bình tĩnh đem thảo dược đã đập nát đắp lên mạch máu, bên trong thảo dược không biết có cái gì mát mát lạnh lạnh, không chỉ cầm máu mà ngay cả đau đớn cũng biến mất.
Sau đó…
Cánh tay hắn trở lên tê cứng.
Hoàn toàn không cảm giác được đó là tay hắn.
Từng giây từng phút trôi qua, Thanh Trần thấy miệng vết thương bắt đầu tràn ra máu đen, màu đen này đặc quánh như mực, còn mang theo mùi vị kỳ quái.
Thanh Trần cúi gần quan sát.
Hắn dường như thấy được thứ gì đó rất đáng sợ, đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn Minh Thù ở đối diện đang ăn:
“Chức Phách… Cô… Cô thả cái gì trong cơ thể ta vậy?”
“Đừng có nói lung tung, thứ đó vỗn dĩ đã ở trong thân thể của ngươi.”
“Trong thân thể ta… Có trùng?”
“Ồ.”
Minh Thù nhìn sát vào mấy cái thứ màu đen, toàn bộ đều là sâu rất nhỏ, nàng vuốt cằm nói thầm một tiếng:
“Thì ra là trùng…”
Thanh Trần: “…”
Khỉ thật cô rốt cuộc có phải là thần y không đây!
Minh Thù lật một quyển sách cổ, tiếng lật sách kêu roẹt roẹt, cũng không biết đang tìm cái gì.
Thú nhỏ ghé vào túi đồ ăn vặt ở bên cạnh Minh Thù, một tay đè chặt quả trứng, một tay khác đang mò tìm đồ ăn vặt trong túi.
Minh Thù liếc mắt nhìn thú nhỏ, thú nhỏ xù lông trừng trở lại.
Sao chứ không cho ta ăn sao, sao lại ngược đãi động vật nhỏ chứ?
Không cho ăn ta lớn làm sao được!
Nó vừa ôm túi đồ ăn vặt, vừa ôm trứng màu lầm bầm một chút, lăn trên mặt đất chui vào bụi cỏ bên cạnh.