Vẻ mặt của Tần Thì Phong giống như nuốt vào một con ruồi, lắc lắc tay gượng cười nói:
– Tâm ý của hiền chất, ngũ thúc xin tâm lĩnh, đây là gia sản cuối cùng của ngươi, ngũ thúc sao lại không biết xấu hổ…
Đường Tiểu Đông phi thường ngượng ngùng nói:
– Việc này, cũng không thể để cho ngũ thúc lão nhân gia ngài đi một chuyến tay không được, các huynh đệ, trước tiên mọi người góp tiền nào.
Hơn mai mươi huynh đệ, góp lại chỉ có mười mấy đồng tiền lớn, uống trà cũng không đủ, ít đến nỗi làm cho người khác hộc máu.
Đường Tiểu Đông bộ dáng khóc không ra nước mắt
Tần ngũ thúc nghiêm mặt, khiển trách.
– Hiền chất, ngươi còn khách khí với ta nữa, chính là coi ngũ thúc là ngoại nhân, sự tình chỉ cần không làm lớn, ngũ thúc vẫn có thể giải quyết công bằng giúp các ngươi.
Khách sáo một phen, Tần Thì Phong xám xịt bỏ đi.
– Lão đại lợi hại!
Hơn mai mươi huynh đệ sôi nổi giơ ngón tay cái lên, nịnh nọt.
– Đại ca, Thiên Bảo phục rồi!
Tần Thiên Bảo chẳng biết chui ra từ lúc nào, dựng thẳng ngón cái, có thể làm cho Tần ngũ thúc của hắn ăn quả đắng thì đại ca là người thứ hai.
Nhưng Chu Bất Vi vẻ mặt lo lắng nói:
– Một tên khác của Tiếu diện quỷ bộ Tần Thì Phong là Nhạn qua nhổ lông (chim nhạn bay rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhổ được lông của nó, câu này dùng để hình dung người có võ nghệ cao siêu đồng thời cũng dùng để ám chỉ người thích chiếm tiện nghi của người khác, thấy có lợi ích là nhào vào), lần này không chiếm được nửa điểm tiện nghi, lần sau khẳng định còn sẽ tới.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
– Yên tâm, cứ đẩy hết thảy chuyện này lên người ta là được.
Nếu bản thân quả thật không đối phó được Tần Thì Phong thì còn có Lôi Mị, lão hồ ly vừa thấy Lôi Mị liền phát run, rốt cuộc là hắn có nhược điểm chết người gì bị nàng nắm trong tay?
Dặn dò vài câu, hắn vội vàng chạy tới Đường phủ.
Tần Thiên Bảo dạy mọi người một vài kỹ năng, sau đó ngâm nga tiểu khúc rời đi, hắn có chuyện quan trọng khác, chính là thu thập toàn bộ tư liệu của Vương gia.
Mới đi ra không xa, phía trước chợt hiện ra một người, làm cho hắn sợ tới mức hai chân nhũn ra.
– Mị… Mị tỷ…
Lôi Mị dựa vào vách tường tươi cười nhìn hắn, tay cầm một mẩu trúc mềm nhỏ nhẹ nhàng quật vào trong lòng bàn tay.
– Mị tỷ rảnh rỗi thế, chạy tới nơi này dạo chơi?
Tần Thiên Bảo có tật giật mình cố gắng trấn định, bất quá nụ cười sáng lạn làm cho làm cho nam nhân thần hồn điên đảo của Lôi Mị lại khiến cho lòng hắn sợ hãi, mồ hôi lạnh ứa ra, hai chân mềm nhũn.
Lôi Mị chỉ mỉm cười nhìn hắn, bất quá tiểu trúc nhẹ nhàng quất động lại phát ra tiếng vang hưu hưu kỳ dị, nghe âm thanh kia, càng làm Tần Thiên Bảo rợn cả tóc gáy, tâm sợ mật run.
– Ta… Ta…
Giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng từ trên trán chảy xuống, Tần Thiên Bảo phát ra một tiếng rên rỉ, giơ cao hai tay.
– Không… Chuyện không liên quan đến ta….
Trong Đường phủ, ngay trước mặt Đường Phúc, Đường Nhu và Đường Điềm, Đường Tiểu Đông nói thẳng ý đồ mình đến, Đường Nhu nhíu mày liễu cong cong của mình lại, Đường Phúc cùng Đường Điềm thì nhãn tình sáng nên, bộ dáng cảm thấy rất hứng thú.
Đường Phúc ha ha cười, bờ vai của hắn nói:
– Hiền chất yên tâm, chuyện của ngươi cũng chính là chuyện của lục thúc, Đường Môn ở Trường An không có thế lực gì, nhưng muốn tìm người, tin tưởng có thể làm được, đi, lục thúc trước cùng ngươi đi Ngọc phủ.
Quay về phía mấy con cháu Đường Môn phân phó vài câu, đi theo Đường Tiểu Đông xuất môn, xoay người bước lên lưng ngựa, Đường Phúc đột nhiên vỗ đầu một cái nói:
– Ai, ngươi xem ta, người già chóng quên, hiền chất chờ ta một, ha ha.
Đường Tiểu Đông cười cười nói:
– Không sao, tiểu chất chờ được mà.
Đường Phúc vào cửa, kéo lấy Đường Nhu.
– Nhu nhi, lập tức dùng bồ câu đưa tin, để đại tỷ của ngươi mau chóng đến Trường An, đúng rồi, mang theo mấy đệ tử tinh anh của Đường Môn nữa.
Đường Nhu vẻ mặt lưỡng lự nói:
– Lục thúc, như vậy không ổn…
Đường Phúc vỗ ngực một cái, hùng hồn nói:
– Đây vốn là chuyện của Đường gia chúng ta, chỗ tốt cũng không thể để cho Lôi gia chiếm toàn bộ, ngươi phải kéo bằng được đại tỷ ngươi đến. Về phía phụ thân ngươi, để lục thúc lo.
Quay đầu nói với Đường Điềm:
– Điềm nhi, kể từ hôm nay, tích cực đi theo bên cạnh biểu ca ngươi, quấn lấy hắn, nếu có tin tức gì thì mau chóng truyền tới.
Lại quay đầu nói với Đường Nhu:
– Chuyện ở đây sau này toàn bộ giao cho lục thúc xử lý, ngươi cũng đi đi, nắm chắc chút, nhưng đừng khi nào cũng để cho đại tiểu thư Lôi gia giành trước
Đường Nhu ửng hồng hai má, thần thái bẽn lẽn, bộ dáng vô cùng động lòng người.
Đường Phúc ha ha cười nói:
– Có cái gì mà xấu hổ, gặp được người tốt thì phải nhanh chóng bắt vào trong lòng bàn tay, miễn cho bị người khác giành trước, nhìn xem Lôi đại tiểu thư người ta, không phải cả ngày đều ở bên cạnh hắn đấy thôi? Học hỏi nhiều hơn một chút, da mặt phải dày, ha ha.
Đường Nhu xấu hổ đến nỗi ngay cả chiếc cổ trắng cũng trở nên đỏ bừng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.
Đường Điềm nghe ra chút ý tứ, cười nhẹ một tiếng, trêu ghẹo nói:
– Hì hì, nguyên lai nhị tỷ…
– Không được nói lung tung….
Đường Nhu má ngọc đỏ bừng vội duỗi tay che miệng nhỏ của nàng, hai tỷ muội hi hi ha ha nháo thành một đoàn.
Khi nhìn thấy Ngọc Nhược Vân, Đường Tiểu Đông liền hoảng hồn, tiểu mỹ nhân ngọc dung tiều tụy, tú mục phủ kín tơ máu, người khác nhìn vào mà đau lòng.
– Nàng… Đây là làm sao vậy?
Lườm hắn một cái, Ngọc Nhược Vân thở dài một tiếng sâu kín nói:
– Còn không phải do ngươi làm hại.
Đường Tiểu Đông nghe vậy trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, Đường Phúc ở một bên cũng lộ ra biểu tình cổ quái.
Cảm giác được có vấn đề trong câu nói, Ngọc Nhược Vân ưm một tiếng, hai gò má hồng lên, thẹn thùng động lòng người.
– Người ta… Người ta là nói về việc hợp tác…
Đường Tiểu Đông nháy mắt mỉm cười nhìn nàng, mãi cho đến khi Ngọc Nhược Vân cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt của hắn mới từ bỏ.
Hắn hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:
– Ngọc đại tỷ không quản ta và nàng song phương hợp tác hay không, nhưng ta vẫn là muốn khuyên nàng, ngàn vạn lần không nên kết hợp kinh doanh, cuối cùng có hại sẽ chỉ là Ngọc gia.
Ngọc Nhược Vân gật đầu, cảm kích tươi cười với hắn.
Biết nàng đã chấp nhận đề nghị của mình, Đường Tiểu Đông tiếp tục nói:
– Ta vẫn là câu nói kia, hợp tác, đôi bên cùng kinh doanh, cũng là cơ hội mớiNgọc Nhược Vân tức giận trừng mắt nhìn hắn nói:
– Toàn bộ phiêu lưu để cho chúng ta đảm đương? Cái này cũng gọi là hợp tác sao?
Đường Tiểu Đông nghênh tiếp ánh mắt có phần bất mãn của nàng, nghiêm túc nói:
– Đầu tiên, phục sức ta thiết kế, độc nhất vô nhị ở Đại Đường, nhưng ta không chắc chắn có thể bán được nhiều, cái này thật ra có chút phiêu lưu.
Ngọc Nhược Vân lại trừng mắt nhìn hắn, biểu cảm không càn nói cũng biết, bản thân ngươi cũng đã thừa nhận có phiêu lưu, hừ.
Đường Tiểu Đông mỉm cười:
– Phiêu lưu này, tin tưởng sau khi qua tay nàng lo liệu, sẽ giảm xuống thấp nhất, nguyên nhân, nói thì rất dài, tóm lại, nàng kinh doanh những thứ này đã được nhiều năm, thiết lập được phẩm bài danh dự cho Ngọc gia, phiêu lưu sẽ giảm tới mức cực thấp.
Ngọc Nhược Vân trợn trắng mắt nói:
– Bây giờ nói không được sao? Cả ngày chỉ giỏi tính toán, khơi gợi tò mò.
Đường Tiểu Đông xoa hai gò má giải thích, tuy rằng phong tục Đại Đường cực kỳ cởi mở, nhưng phục sức mà hắn thiết kế, mức độ cởi mở của nó có lẽ vẫn làm cho một bộ phận người không tiếp nhận được, cho nên nhất định phải do nàng vốn đã quen thuộc thị trường so sánh sửa chữa đạt đến độ làm cho người ta chấp nhận.